“Sư huynh, nó ngoan quá!” Tô Mặc nhìn vẻ ngoài đáng yêu của con ngựa nhỏ, không khỏi khen ngợi.
“Biết nó là ai không?” Trần Thiếu Khanh hỏi.
“Ai?” Tô Mặc có chút tò mò.
“Đây là ngựa con do ngựa của tên cẩu hoàng đế sinh, mà ta thu về.” Trần Thiếu Khanh cười nói.
“Khi nào vậy? Sao ta không biết?” Tô Mặc kinh ngạc kêu lên.
Nàng đã thu hết ngựa trong cung vào không gian của mình, sao ngựa con lại ở chỗ sư huynh.
“Chẳng lẽ muội quên ta đến cung trước muội sao? Ta đến chuồng ngựa vừa khéo gặp ngựa con hạ sinh, còn do ta đỡ đẻ, ta liền thu nó vào không gian, vừa thu xong thì thấy muội lén lút đi tới.”
Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa cười.
“Sư huynh, huynh ở trong cung nhìn thấy ta sao không gọi ta?” Tô Mặc trách móc.
“Ta làm sao biết người đó là muội ở đâu? Hơn nữa lúc đó có chút gấp nhưng không phải chúng ta vẫn ở bên nhau sao?” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa vô thức ôm Tô Mặc vào lòng.
Tô Mặc theo Trần Thiếu Khanh đi thêm một vòng, phát hiện rất nhiều rau trong ruộng đãcó thể thu hoạch, nếu mà người nhà Tô ở bên ngoài được ăn những loại rau này thì tốt biết mấy.
“Yên tâm, khi có cơ hội, họ chắc chắn sẽ được ăn.” Trần Thiếu Khanh như có thuật đọc tâm, trả lời suy nghĩ trong lòng Tô Mặc,
“Sư huynh, họ đã bắt đầu ăn dưa muối mỗi ngày, hầu như không có rau tươi để ăn.” Tô Mặc gật đầu, vô tình tựa đầu nhỏ vào người Trần Thiếu Khanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mặc Mặc, ta biết, muội không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách, người nhà muội cũng chính là người nhà ta.” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vai Tô Mặc, nhẹ giọng an ủi.
“Mặc Mặc, muội lại đây, ta muốn cho muội xem một thứ.” Trong mắt Trần Thiếu Khanh mang theo ánh sáng dịu dàng, nhẹ nhàng nắm tay Tô Mặc dẫn nàng đến một dãy nhà không xa.
Nhìn ngôi nhà đó, Tô Mặc cảm thấy rất quen thuộc, đến gần, nàng nhìn rõ ràng liền kêu lên: “Sư huynh, đây không phải nhà của chúng ta và sư phụ sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-383.html.]
Ngôi nhà này giống hệt với ngôi nhà mà bọn họ ở khi học nghệ với sư phụ ở mạt thế.
“Phòng này của sư huynh, phòng kia là của ta ở, giữa là của sư phụ.” Tô Mặc phấn khích nói.
Trần Thiếu Khanh gật đầu cười nói: “Sư muội, muội vào xem đi.”
Hắn chỉ vào căn phòng của Tô Mặc.
Tô Mặc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cách bài trí trong phòng, nàng đột nhiên ngây người.
Một chiếc giường nhỏ, trên tường dán hình ảnh ngôi sao mà nàng thích, còn có cây hoa nhài nhỏ mà nàng nuôi.
Nhìn mãi nhìn mãi, mắt Tô Mặc bỗng nhiên ươn ướt: “Sư huynh, huynh dọn hết cả phòng ta đến đây sao?”
“Phòng Mặc Mặc ở, ta mãi mãi nhớ, một mảnh giấy ta cũng nhớ.” Trần Thiếu Khanh dịu dàng như muốn làm Tô Mặc tan chảy, nhẹ giọng nói.
“Sư huynh, huynh quên một thứ.” Tô Mặc lau mắt, cố tình tìm cớ nói.
“Thứ gì?”
“Món vịt củ cải ta thích nhất.” Tô Mặc nói lớn.
Trần Thiếu Khanh sững sờ, ánh mắt lấp lánh: “Mặc Mặc, không ngờ muội vẫn giữ thứ này.”
“Đương nhiên, đó là sư huynh tự tay làm cho ta, tuy rất xấu, vịt làm thành hình củ cải nhưng là thứ ta thích nhất!” Tô Mặc cười nói.
Trần Thiếu Khanh không nói gì, chỉ giơ tay lên, một con vịt xấu xí xuất hiện trong tay hắn: “Không phải ở đây sao?”
Tô Mặc hét lên một tiếng, giật lấy con vịt ôm chặt, dùng sức hôn liên tục: “Vịt củ cải của ta, lại nhìn thấy em rồi, em có khỏe không? Có nhớ ta không?”
“Tất nhiên là nhớ! Nhớ lắm nhớ lắm!” Trần Thiếu Khanh ung dung đáp.