Chúng dừng lại ở nơi Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh biến mất.
Hai người mặc đồ đen che mặt, đến đây, chúng xuống ngựa, trên tay cầm đuốc dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi chắc chắn lão già kia sẽ ngã xuống từ đây chứ?”
“Chủ nhân, tuyệt đối không sai, ta đã động tay động chân vào trục xe này, theo tốc độ của xe ngựa, đại khái đến đây sẽ gãy trục lật xe.”
“Tốt! Chúng ta xuống xem.” Người mặc đồ đen được gọi là chủ nhân xuống ngựa, giơ đuốc soi xuống dưới dốc, đột nhiên hắn ta nhìn thấy chiếc xe ngựa vỡ nát và xác c.h.ế.t trên mặt đất, hắn ta lại vui vẻ.
“Tốt lắm! Thật tốt!” Hắn ta nhìn chiếc xe ngựa lật xuống, trong mắt lóe lên tia sáng hung dữ.
Lão già, ngươi không nhân đừng trách ta bất nghĩa!
Tên con hoang đó không có tin tức, ngươi lại cố chấp muốn đích thân đi tìm!
Đây không phải là chống đối ta sao?
Vị trí thế tử vốn là của ta, sao ta có thể buông tay nhường cho tên con hoang đó?
Trong lòng hắn ta cuộn trào, ánh mắt hung dữ nhìn đống đổ nát dưới dốc.
“Chủ nhân, có muốn xuống xác minh lại không, xem xem có phải là Vương...”
“Không cần, rơi xuống từ đây thì cơ bản là không còn khả năng sống sót, ta không muốn nhìn thấy ông ta thêm một lần nào nữa!” Người đó nói rồi tháo một cái túi da đựng đầy dầu hỏa từ trên lưng ngựa xuống, mở nắp rồi ném xuống.
Sau đó hắn ta cũng ném đuốc trong tay xuống, lập tức chiếc xe vỡ nát bốc cháy.
Lửa bùng lên ngùn ngụt, đốt cháy bầu trời đêm đen kịt thành màu đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-382.html.]
Làm xong tất cả những điều này, hai người lật lên ngựa, phi ngựa rời đi.
Gần như có thể nói đây là lần đầu tiên Tô Mặc đến không gian của Trần Thiếu Khanh, sau khi vào, nàng cảm thấy rất mới mẻ.
Một khoảng đất rộng lớn, có nơi trồng đầy đủ các loại lương thực rau củ, còn có nơi hoang vu không trồng gì cả.
Tô Mặc tò mò đi đến xem kỹ, phát hiện ra mảnh đất hoang này thực ra đã được sư huynh chia thành các chức năng khác nhau.
“Mảnh này trồng rau, mảnh này có thể trồng cây ăn quả, còn mảnh này ta muốn rào lại làm ao cá, Mặc Mặc, không phải muội thích ăn cá nhất sao? Muội thích ăn loại nào, ta nuôi loại đó.” Trần Thiếu Khanh cười nói.
“Sư huynh, huynh còn nhớ ta thích ăn cá sao?” Trong lòng Tô Mặc ấm áp.
Ở mạt thế, mỗi ngày đều phải liều mạng chiến đấu chạy trốn để sống sót, ăn một bữa cơm bình an thật sự rất xa xỉ.
Nàng hình như chỉ ăn một bữa cơm tử tế với sư huynh, nàng chỉ thuận miệng nói một câu nàng thích ăn cá, vậy mà sư huynh lại nhớ.
“Ta không chỉ biết Mặc Mặc thích ăn cá, còn biết muội thích ăn thịt, ở đây ta định nuôi gà, vịt, ngỗng còn có lợn bò dê các loại, còn một mảnh lớn kia ta làm đồng cỏ...”
Trần Thiếu Khanh thao thao bất tuyệt kể về kế hoạch xây dựng không gian của mình, Tô Mặc nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng như rót mật ngọt ngào.
Hóa ra trong lòng sư huynh nàng quan trọng như vậy, hắn lại để ý đến nàng như vậy.
Đang nói chuyện, một con ngựa màu đỏ chạy “lộc cộc” đến trước mặt bọn họ.
Con ngựa nhỏ lông mượt mà, trông cũng rất đáng yêu, trợn hai mắt to nhìn hai người.
Cuối cùng dừng lại trước mặt Trần Thiếu Khanh, dụi người vào hắn.
Trần Thiếu Khanh cười lấy một chiếc lược từ trong n.g.ự.c ra, thành thạo chải lông cho nó.
Con ngựa nhỏ rất hưởng thụ, lắc lư qua lại, dần dần còn nhắm mắt lại, dường như đã ngủ.