Tô Mặc chú ý đến, cổ của sư huynh lại đỏ lên.
“Sư huynh, vừa rồi huynh đang nghĩ gì vậy?” Tô Mặc thăm dò hỏi.
Ánh mắt Trần Thiếu Khanh sáng lên, trong lòng tự trả lời: “ Mặc Mặc, vừa rồi ta đang nghĩ hài tử của chúng ta sẽ đặt tên là gì...”
Tô Mặc nhìn hắn hồi lâu, cũng không nghe thấy câu trả lời, chớp chớp đôi mắt to, chu môi, vẻ mặt khó hiểu nhìn sư huynh.
Nàng vẫn không hiểu hắn.
Nam nhân này thật sự quá thâm sâu.
Tô phu nhân bảo Trương Liên hâm nóng nước trong bình, bà uống một ngụm, cảm thấy nước này uống vào thật thoải mái, trước giờ bà vẫn luôn cảm thấy tức ngực, khó thở nhưng uống vài ngụm nước này, bà thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tiếc là họ đã rời khỏi nơi đó, nếu không thì thật muốn lấp đầy tất cả đồ dùng bằng nước suối đó.
Trương Liên nấu một ít cháo gạo lứt, lại hâm nóng bánh đen mà thị vệ cho, sau đó lấy một hũ dưa muối củ cải từ xe ngựa Tô gia, thế là xong một bữa cơm.
Trên đường hoang vắng cũng không có rau dại để hái, càng không thể mang theo rau xanh.
May mà có mấy hũ dưa muối mà Tôn Hằng cho.
Họ ăn suốt dọc đường chỉ còn lại một hũ này, Tô phu nhân nghĩ đến Nhạn Sơn Quan sẽ bổ sung thêm chút đồ ăn.
Bà nghĩ đợi lão Lý đến, sẽ bàn bạc với hắn xem có đồng ý cho người Tô gia đi ra ngoài mua sắm không.
Đang nghĩ thì lão Lý đi tới, hắn đứng giữa đám đông nói: “Theo tốc độ hiện tại, tối ngày mai sẽ đến Nhạn Sơn Quan, vì qua cửa ải này là đến sa mạc nên phải mua thêm một số vật dụng, vậy thì, ngoài hai người của chúng ta đi mua sắm, các người cử thêm ba người nữa, Tô gia một người, Yên Vũ lâu một người, rồi mấy vị thư sinh cử một người.”
Tô phu nhân nghe xong mừng không kể xiết, đúng là nghĩ gì được nấy, bà lập tức nói: “Tô gia chúng ta cử Tô Bân đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-371.html.]
Yên Vũ lâu cũng cử ra một người tên là Nhuyễn Muội, mấy vị thư sinh cử ra Lương Sinh.
“Lần này phải mua nhiều bình lọ, đựng nhiều thức ăn và nước, vì từ Nhạn Sơn Quan đến Đinh Đào mất mười ngày, giữa đường phải băng qua sa mạc, gặp gió cát, không khéo sẽ lạc đường, còn mất mạng, nếu giữa đường hết nước hoặc đổ mất thì không ai trong chúng ta thoát được, chỉ còn cách chờ chết.”
Lão Lý nói xong, lạnh lùng nhìn mọi người: “Vì vậy lần mua sắm này thực sự rất quan trọng.”
Tô phu nhân đột nhiên nói: “Lý thị vệ, hình như ngươi quên một người, hắn chính là người Đinh Đào.”
Nói rồi nhìn về phía xe ngựa.
Vì vừa mới khỏi bệnh nên Tào Tây vẫn còn hơi yếu, hôm nay vì cảm thấy không khỏe nên dứt khoát không xuống xe, vẫn luôn ngủ trong xe.
Lý thị vệ nghe xong như bừng tỉnh, đúng vậy, sao lại quên mất hắn, có một người Đinh Đào, chắc chắn rất quen thuộc đường đi trong sa mạc, chẳng phải hắn chính là một bản đồ sống sao?
Tô phu nhân nói: “Mọi người muốn mua gì cũng có thể hỏi Tào Tây, chắc chắn hắn có rất nhiều kinh nghiệm băng qua sa mạc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đúng vậy!”
“Thế thì quá tốt rồi.”
Những người còn lại đều đồng thanh phụ họa.
Lão Lý gật đầu, vén rèm xe, gọi: “Vị huynh đài này...”
Nhưng lại thấy trong xe trống không, không có Tào Tây.
“Tô phu nhân, vị huynh đệ Đinh Đào kia đâu rồi?” Lão Lý hỏi.
Tô phu nhân cũng ngơ ngác: “Không có ai sao? Vị huynh đệ kia không có ở đây sao?”
“Không có ai!” Lão Lý vén rèm xe, chỉ vào khoang xe trống không.