Cứ như vậy, họ lại đi trên con đường đất chưa đầy nửa canh giờ thì đột nhiên phía trước có hơn mười hài tử cầm bình nước đứng giữa đường chặn đường họ.
“Lão già mua nước không? Rẻ lắm, một văn tiền.” Một hài tử nhà quê giơ bình nước trên tay nói.
Lão Lý nhìn đám hài tử này rất giống với đám vừa làm đổ bình nước kia nhưng lại không chắc lắm.
Bởi vì đám hài tử kia chạy nhanh hơn cả thỏ, bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng chứ không thấy mặt mũi.
“Ôi chao, một văn tiền, ta mua, ta mua.” Vài cô nương của Yên Vũ lâu chạy tới, kêu la.
“Các cô nương muốn mua hết sao.” Vài người họ vừa nói vừa lục trong tóc ra hơn mười văn tiền đưa cho hài tử bán nước.
Hài tử nghiêm mặt hỏi: “Các cô nương chắc chắn muốn mua hết nước này chứ?”
“Ừ, mua hết, tiền này cho các ngươi.”
“Không được đổi ý đâu nhé.” Nam hài vừa nói vừa bảo mấy đứa bạn để bình nước trước mặt mấy cô nương, rồi ra hiệu cho mấy cô nương của Yên Vũ lâu đưa một ngón tay vào trong.
“Làm gì vậy?” Có cô nương không hiểu ý.
“Đưa vào, nước này là của cô nương, chỉ có cô nương mới được uống.” Nam hài chớp chớp mắt to giải thích.
“Khoan đã~” Lão Lý cảm thấy không ổn, hắn hét lên một tiếng.
Nhưng hắn vừa dứt lời, mấy cô nương của Yên Vũ lâu đã đưa ngón tay vào nước.
Họ sợ mấy tên thị vệ kia sẽ cướp mất số nước này.
“Được rồi, vậy bắt đầu tính tiền nào.” Nm hài vừa nói vừa móc trong người ra một cái thìa gỗ nhỏ, bắt đầu múc nước từ bình nước.
“Một văn, hai văn, ba văn...” Nam hài vừa múc nước vừa lẩm bẩm.
“Cái này... là có ý gì?” Mấy cô nương của Yên Vũ lâu nhìn nhau, trong lòng bắt đầu hoảng hốt.
“Một văn tiền một thìa, không đếm thì sao biết được bao nhiêu tiền?” Nam hài trả lời với vẻ mặt ngây thơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-366.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cái gì? Không phải một văn tiền một bình nước sao? Sao lại thành một thìa?” Vài cô nương lập tức ngây người.
Cái thìa nhỏ như vậy, múc hết bình nước này phải tốn bao nhiêu bạc?
Tiền đâu mà họ trả nổi?
“Các ngươi không phải lừa người chứ? Vừa nãy sao không nói rõ, chúng ta còn tưởng là một văn tiền một bình nước chứ?”
Vài cô nương lập tức không chịu.
Họ nhìn mười mấy hài tử nhà quê này, thấy chúng cũng chẳng làm gì được, thế là bắt đầu lật lọng.
Họ trao đổi ánh mắt, định bỏ đi.
“Muốn lật lọng sao? Nước này các cô nương đã làm bẩn rồi.” Khuôn mặt nhỏ của nam hài lập tức sa sầm, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của hắn.
“Là các ngươi lừa người, chỉ nói một văn tiền, cũng không nói là một văn tiền một thìa.”
“Đúng vậy, các ngươi đang lừa người!”
Vài cô nương của Yên Vũ lâu đều tranh cãi.
Họ nhìn lão Lý đang ngồi trên ngựa cầu cứu nhưng lão Lý lại dẫn mọi người đi thẳng về phía trước.
Họ muốn đi nhưng lại bị mấy hài tử quấn lấy, không thể nhúc nhích.
Bốn cô nương cắn răng, thế là bắt đầu dùng sức đẩy đám hài tử ra.
Vài hài tử lập tức bắt đầu la hét, có đứa thậm chí còn quỳ xuống ôm chặt lấy chân họ, c.h.ế.t cũng không buông.
Vài cô nương sợ hết hồn, họ muốn nhanh chóng thoát khỏi mấy hài tử mũi dãi này nhưng càng nghĩ như vậy thì mấy hài tử lại càng bám riết không tha.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng không xa họ, chăm chú nhìn vở kịch náo nhiệt này.
“Dừng tay!” Lão Lý cuối cùng cũng dừng lại, hắn kéo ngựa lại rồi gào lên với mấy hài tử: “Nói, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”