Lòng họ bỗng chốc cảm thấy hoảng sợ.
Lúc này, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng cưỡi ngựa đuổi theo, tình cờ họ nhìn thấy một cảnh tượng, hai người quyết định đi trước xem đám hài tử địa phương đó rốt cuộc là chuyện gì.
Hơn mười hài tử tản ra chạy trốn, một đứa nhỏ hơn, chạy không nhanh, rất nhanh đã tụt lại phía sau, đột nhiên nó cảm thấy chân bị vấp phải thứ gì đó “Bịch” một tiếng ngã xuống đất.
“Ca ca, đệ ngã rồi!” Nó vừa khóc vừa gọi một nam hài đi trước.
Một đứa cao hơn một chút nghe thấy liền lập tức chạy lại, đỡ nó dậy: “Tiểu Tứ, sao đệ bất cẩn thế.”
Nói rồi nắm tay nó chạy về phía bên kia sườn dốc.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cưỡi ngựa theo sau, không biết đã nhìn thấy một cái hang đất.
Hơn mười hài tử lập tức chạy về phía hang, không lâu sau trong hang truyền ra tiếng ồn ào.
“Đại ca, nước của bọn họ đều đổ hết rồi, rất nhiều người trong số họ không còn nước!”
“Đúng vậy, nước trong thùng lớn cũng bị đánh đổ, là Kim Tử ca ném đá đánh đổ.”
Tô Mặc nghe thấy tiếng động trong hang, cùng Trần Thiếu Khanh nhìn nhau, hóa ra thực sự có người đứng sau chỉ đạo những hài tử này làm chuyện xấu.
“Kim Tử, bọn chúng còn nước không?” Một giọng khàn khàn truyền ra từ bên trong.
“Còn!” Là giọng của ca ca nam hài.
“Chát!” Một tiếng tát vang dội truyền ra.
“Oa!” Cùng với một tiếng khóc, nghe giọng khóc có vẻ là hài tử vừa ngã.
Tô Mặc không khỏi nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-365.html.]
“Đại ca, tại sao ngươi lại đánh đệ đệ ta. Nó còn nhỏ như vậy, ngươi không thể đánh nó, nếu muốn đánh thì đánh ta này!” Giọng Kim Tử rất tức giận.
“Tại sao đánh đệ đệ ngươi, chỉ có như vậy ngươi mới có thể cố gắng hơn vào lần sau, mới có thể nhớ rằng nếu không cố gắng thì đệ đệ ngươi sẽ phải chịu khổ! Lão tử không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi!” Giọng khàn khàn hung dữ nói.
“Nếu ngươi còn dám đánh đệ đệ ta, ta sẽ không làm nữa!” Kim Tử cũng gào lên.
“Không làm? Được thôi, nợ cờ b.ạ.c của cha ngươi trả thế nào, lão tử muốn đưa ông ta vào đại lao thì chỉ cần động miệng là được.” Giọng khàn khàn đe dọa.
Trong hang lập tức yên tĩnh trở lại, Kim Tử không còn tiếng động, chỉ có tiếng nức nở của đệ đệ Tiểu Tứ.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, hai người gật đầu, cùng lúc nhảy vào không gian của mình.
Vào không gian, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh bắt đầu bận rộn, hai người lấy một đoạn ống lớn từ kho căn cứ, sau đó nối nó vào linh tuyền trong không gian...
Lão Lý sợ đám hài tử hoang dã không biết từ đâu đến này lại đến tính kế nước của họ, quyết định không thể ở lại đây thêm được nữa, hắn vẫy tay ra hiệu cho mọi người nhanh chóng đứng dậy rời khỏi nơi này.
“Lão Lý, nước của chúng ta không còn nữa, phải làm sao đây?”
“Đúng vậy, chẳng phải sẽ c.h.ế.t khát sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vài cô nương của Yên Vũ lâu bám lấy lão Lý kêu la.
“Yên tâm, lão tử sẽ không để các ngươi chết, cho dù có phải uống nước tiểu thì các ngươi cũng phải đến được Mạc Bắc cho lão tử.” Lão Lý quát mắng họ một cách khó chịu.
“Ha, các huynh đệ, ta sắp tè ra quần rồi, ai muốn uống thì đến mà uống nào?”
“Ta cũng có!”
Vài tên thị vệ nghe xong, lập tức phấn chấn hẳn lên, bắt đầu trêu chọc mấy cô nương kia.
Mấy cô nương của Yên Vũ lâu tức đến đỏ mặt nhưng cũng chỉ có thể nhịn, không dám lên tiếng.