“Đệ không biết, đại ca! Đây là chuyện gì vậy?”
***
Lúc này, Trần Thiếu Khanh đi theo tên tay sai cầm dầu hỏa đến trước tiệm của họ.
Thuốc trong tiệm đã bán hết từ lâu, đã đóng cửa từ sớm.
Tên đó xách dầu hỏa lại cẩn thận nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có ai, mới mở nắp lọ, sau đó đổ từng chút dầu trong can lên cửa và cửa sổ tiệm.
Khi đổ hết một can dầu, hắn ta vừa định châm lửa thì đột nhiên phát hiện ra hộp quẹt mình mang theo đã không thấy đâu.
Hắn ta mò mẫm khắp nơi, tìm kiếm, dọc theo hướng đi lúc nãy tìm từng chút một, đi đến bên ngoài bức tường thấp của một nhà xí, phát hiện cửa ra vào có vẻ có thứ gì đó đang nhấp nháy, hắn ta mừng thầm, hóa ra là đánh rơi ở đây.
Chạy đến cúi xuống định nhặt, đột nhiên m.ô.n.g như bị ai đá một cái, hắn ta loạng choạng hai chân không đứng vững, cắm đầu xuống hố xí.
Hố xí khá rộng, nửa người hắn ta đều rơi vào trong.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phía sau hố xí là một chuồng lợn, những con lợn đang ngủ bị quấy rầy, rất hung dữ chạy ra, thấy một người đội mũ lớn đang không ngừng giãy giụa trong chuồng của nó.
Con lợn càng tức giận, liên tục húc đầu vào kẻ xâm phạm.
Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết xé tan bầu không khí tĩnh lặng của đêm.
Cách đó không xa, Trần Thiếu Khanh trên mặt mang theo một nụ cười như có như không, đưa tay phủi phủi giày của mình, sau đó quay người chạy về hướng Trình Ký.
Lúc này, đại chưởng quầy và nhị chưởng quầy của tiệm thuốc Trình Ký sắp phát điên rồi, Trình Thụy không chịu nổi đả kích, trợn mắt ngất đi.
Trình Văn vội vàng gọi xe ngựa đưa đại ca về phủ Thành.
Hắn ta và đại ca ở chung, chỉ ở những viện khác nhau mà thôi.
Trình Thụy có một thê hai thiếp, ba người nhi tử, còn hắn ta thì một thê một thiếp, một nam một nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-361.html.]
Hàng ngày người ra kẻ vào phủ Thành, vô cùng náo nhiệt.
Những thương nhân dược liệu đi ngang qua đây, không ai không muốn làm quen với người đứng đầu giới dược liệu này, đều biết hắn ta có nhiều mối quan hệ, có chỗ dựa ở kinh thành, đều muốn bám vào cái cây lớn này.
Dưới gốc cây lớn dễ hưởng mát mà!
Những ngày này, vì các loại thuốc như khương hoạt khan hiếm, phủ Thành càng náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Mặc dù nhiều thương nhân dược liệu chê giá này đắt nhưng cũng có người không chê, bao nhiêu bạc cũng chịu chi.
Những người này phần lớn là ngự y của phủ đệ các gia đình quyền quý.
Thuốc có đắt đến đâu, họ cũng có thể bán được, đối với họ, điều quan trọng nhất là có thể nhập được hàng.
Hôm nay, thê tử của Trình Văn là Đinh thị nhìn cả một nhà đầy quà tặng, lại vui mừng đến nỗi không thấy cả mắt.
Đang bận chỉ huy tiểu đồng trong phủ chuyển hết những thứ này vào kho riêng.
Tô Mặc đi theo xe ngựa đến phủ, nhìn gia đinh tay chân luống cuống khiêng Trình Thụy vào nhà, cũng nhìn thấy tiểu đồng chuyển đủ loại quà tặng đến kho riêng.
Tô Mặc gật đầu, không tệ!
Nàng đến đúng lúc rồi!
“Ôi trời! Lão gia, người sao vậy?” Đinh thị thấy gia đinh khiêng Trình Thụy về, kinh hoàng hỏi.
“Tẩu tẩu, không biết sao nữa, cửa hàng của chúng ta không thấy đâu, đại ca không chịu nổi, tức giận công tâm, thế là ngất đi.”
Trình Văn khóc lóc kể lại.
“Ý là sao? Gọi là cửa hàng không thấy đâu là sao?” Đinh thị ngơ ngác.
Chẳng lẽ lão già này lại thích hồ ly tinh nào đó, lại đến lừa bà ta sao?