Tiệm thuốc thật sự đơn sơ, thậm chí còn một tấm biển hiệu, trong tiệm chỉ mấy cái giá để hàng, đó bày dược liệu nhưng cửa náo nhiệt.
Có thậm chí còn xảy xung đột vì tranh giành hàng hóa.
Đột nhiên bọn họ thấy Trình Văn tới, hẹn mà cùng dừng , ông .
“Ồ! Trình nhị chưởng quầy đến , ngươi cũng hàng của rẻ, là yên chứ?”
“ , kiếm tiền thể quá đen lòng, cẩn thận gặp báo ứng.”
Những thương nhân dược liệu đều thi những lời khó với Trình Văn.
Bọn họ chịu đủ sự khinh thường ở Trình Ký, mặc cho bọn họ đến mòn cả miệng, bên cũng chịu giảm một đồng tiền, hơn nữa còn vênh váo tự đắc, căn bản coi bọn họ gì.
Bây giờ bọn họ nguồn hàng mới, giá cả rẻ mà hàng , thể bỏ lỡ cơ hội chọc tức Trình nhị đông gia chứ?
Dù thì cũng hạ quyết tâm, sẽ bao giờ giao dịch với bọn họ nữa.
Trình Ký những thương nhân dược liệu đưa danh sách đen.
“Các còn đắc ý ? Không của rẻ là của ôi ? Đừng mua hàng giả lừa tiền mà còn .” Trình Văn bọn họ lạnh lùng .
“Chúng đều xem hàng , tuyệt đối là hàng hạng nhất, chẳng lẽ những thương nhân dược liệu khắp nơi như chúng mà khả năng phân biệt thật giả ?”
“ , nếu phân biệt thật giả thì mấy năm nay chúng cũng coi như sống uổng phí .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-357.html.]
Những thương nhân dược liệu thèm để ý đến lời của Trình Văn, bọn họ đều xem hàng , đó thực sự là hàng ngàn dặm mới một.
“Thứ ư? Không thể nào, ở cái trấn thể dược liệu nào hơn của tiệm Trình Ký chúng .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Văn lớn tiếng đáp.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh rõ cuộc tranh cãi bên ngoài, hiện tại bọn họ chỉ thuê tạm cửa hàng , lời Trình Văn , cả hai cùng quyết định sẽ mua cửa hàng.
“Các vị! Hôm nay tiệm thuốc Tô Trần Ký chúng chính thức khai trương, chuyên bán hơn mười loại dược liệu như khương hoạt, hơn nữa thành tâm tìm đại lý ở các nơi.” Tô Mặc cố ý về phía Trình Văn lớn.
“Đại lý là gì?” Một thương nhân dược liệu hiểu hỏi.
“Nói đơn giản là đại diện cho chúng bán dược liệu của chúng ở các nơi khác , đó chúng cùng chia tiền.” Trần Thiếu Khanh giải thích: “ một nơi chỉ một đại lý, ai đến , đương nhiên cũng Tô Trần Ký chúng lựa chọn kỹ càng.”
Lời của như một tiếng sấm nổ vang giữa đám đông: “Ta đại lý ở Thanh Thành.”
“Ta đại lý ở Nhữ Dương Thành.”
Các thương nhân dược liệu khắp nơi như phát điên bắt đầu đăng ký, thể đại lý cho những loại dược liệu , chẳng là chờ đợi dùng bao tải để nhặt tiền ?
Chỉ kẻ ngốc mới .
Vì những thương nhân dược liệu đều đến từ những nơi khác của Ly thành nên việc đại lý diễn thuận lợi.
Chỉ là khi ký xong khế ước, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh phát hiện ở trấn Tiêu Hà vẫn ai đến đại lý.
Bọn họ theo đoàn lưu đày tiếp tục lên đường, thể ở đây, hai hẹn mà cùng nghĩ đến một .