Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 354

Cập nhật lúc: 2025-05-05 14:27:34
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bạc mất rồi, các ngươi coi mười mấy tên thị vệ chúng ta đều mù hết sao? Ít nói nhảm, giao hai mươi lượng bạc ra đây, thiếu một đồng tiền cũng không tha cho các ngươi!” Kim Thạch tiến lên đá một cước đạp phụ nhân ngã lăn ra đất, gầm lên.

Đối với loại người mềm yếu thì bắt nạt, cứng rắn thì sợ này thì không thể khách sáo được.

“Được! Được! Ta lập tức đi lấy, lập tức đi lấy!” Tôn Mạo nói rồi chạy về nhà.

Phụ nhân thấy hắn ta đứng dậy định đi thì khóc lớn: “Ngươi không được đi lấy, đó là bạc để dành cho nhi tử cưới tức phụ, ngươi không được động vào!”

“Cưới tức phụ gì chứ, trước tiên phải giữ mạng đã!” Tôn Mạo nói rồi chạy về hướng nhà.

Phụ nhân lập tức ngã gục xuống đất, khóc lóc thảm thiết, khóc đến đau đớn tột cùng.

Nàng ta từ trước đến nay đều chỉ biết ôm bạc về nhà, mỗi ngày không ôm được chút nào thì cảm thấy lỗ, trong lòng rất khó chịu.

Hôm nay đột nhiên mất đi hai mươi lượng bạc, cảm giác đau đớn hơn cả lột da rút gân.

Bây giờ nàng ta muốn c.h.ế.t luôn cho rồi.

Chỉ là trong lòng nàng ta thực sự không hiểu, một thỏi bạc lớn như vậy sao lại mất đi một cách vô lý như vậy?

Rốt cuộc đã đi đâu?

Quả nhiên không lâu sau, Tôn Mạo tay cầm một gói vải chạy tới, thở hổn hển nói: “Đây là hai mươi lượng bạc, trả lại cho đại nhân.”

Lão Lý cầm lấy gói vải mở ra, phát hiện bên trong toàn là những mảnh bạc vụn, hắn lạnh lùng nói: “Ta vừa đưa là thỏi bạc, ngươi đưa cho ta một đống bạc vụn này là có ý gì? Lừa ta sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-354.html.]

“Thật sự không tìm thấy thỏi bạc đó, vậy thì thế này, các vị quan gia đến nhà ta ở, tức phụ của ta sẽ nấu cho các vị một bữa cơm ngon, quan gia tiêu tiêu khí, ta sẽ cùng các vị uống hai chén, coi như chủ nhà tận tình tiếp đãi.”

Muốn bọn họ ở nhà? Còn ăn cơm? Còn uống rượu?

Phụ nhân nghe xong suýt thì đau đến ngất đi, tên già bại gia này chẳng lẽ không muốn sống nữa rồi sao?

“Ý kiến này không tệ nhưng mà, nếu muốn ở thì tất cả chúng ta đều phải ở, nếu không có một người chạy mất thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu.” Kim Thạch tiến lên nói.

Lão Lý gật đầu khen ngợi Kim Thạch, lần này đúng là thông minh, nói ra lời mà hắn muốn nói.

“Cái này...” Tôn Mạo nhìn mấy chục người này, có chút khó xử: “Trong nhà e là không được, có chuồng bò...”

“Được, vậy thì vất vả hai người các ngươi đi ở chuồng bò một đêm, vất vả vất vả!” Kim Thạch nói rồi chắp tay với bọn họ một cách qua loa.

Khuôn mặt trầm ngâm của lão Lý mới giãn ra một chút, nhét gói vải vào trong bọc: “Đã như vậy, ta miễn cưỡng nhận lấy bạc vụn, vậy thì làm phiền các ngươi nhanh chóng sắp xếp cho chúng ta đi, cũng không cần sơn hào hải vị, chỉ cần một ít thịt rau là được rồi, chúng ta không kén chọn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Còn thịt rau? Còn không kén chọn?” Phụ nhân đau lòng đến run rẩy, như có hàng vạn con d.a.o đang đ.â.m vào thịt nàng ta, đau đớn không chịu nổi.

“Tức phụ, còn không mau đi! Mau đi chuẩn bị!” Tôn Mạo thấy lão Lý cuối cùng cũng lên tiếng, đồng ý thả bọn họ đi, vội vàng gọi tức phụ.

Phụ nhân miễn cưỡng đứng dậy, run rẩy theo hắn ta về nhà.

Lão Lý nhìn theo bóng lưng của họ, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu.

“Tối nay mọi người không cần phải chịu cảnh màn trời chiếu đất nữa rồi, chúng ta đã có chỗ ăn chỗ ở rồi, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà lý trưởng ở đi!” Lão Lý nói lớn.

Loading...