Lão Lý biết đây là một người rất thâm sâu, đối phó với loại người này, chỉ có thể dùng cách đơn giản trực tiếp.
“Những người phía sau chúng ta đều là trọng phạm của triều đình, ý của quan trên là để họ nghỉ ngơi ở nhà ngươi? Thật sự không tiện? Nhưng cung kính không bằng tuân mệnh, mọi người thu dọn đồ đạc đến nhà Tôn lý chính.”
Lão Lý nói rồi vung tay, mọi người lập tức hưởng ứng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Không phải! Không phải vậy! Nhà ta làm sao chứa được nhiều người như vậy, ta không có ý đó!” Tôn Mạo đột nhiên sốt ruột.
“Nhưng rõ ràng Tôn lý chính muốn mời chúng ta đến nhà ngươi ở mà? Chúng ta đều nghe ra rồi!”
“Đúng vậy, ngươi chính là có ý đó!”
Hơn mười tên thị vệ ở phía sau phụ họa theo.
“Ý ta là mọi người đã dùng đất của thôn dân, ít nhiều cũng phải có chút ý chứ?” Tôn Mạo cuối cùng cũng nói ra.
“Ý ngươi cái đầu nhà ngươi, chúng ta là người của quan gia, đi qua đây, không quấy rầy thôn dân, chỉ ở ngoài một đêm mà còn phải đưa bạc, trước khi làm lý chính chẳng lẽ người là sơn tặc à?”
Một tên thị vệ ở phía sau gầm lên dữ dội.
Lão Lý nghe vậy gật đầu: “Việc này đúng là không chắc, đợi trở về Ly thành, bản thị vệ gặp thánh thượng nhất định sẽ nói rõ chuyện này.” Nói rồi hắn móc ra một thỏi bạc lớn đưa cho hắn ta: “Xin lỗi không có thỏi nhỏ, chỉ có thể làm phiền lý chính đổi giúp.”
Tôn lý chính nghe lời lão Lý, mặt bắt đầu đỏ lên, nhìn thỏi bạc trắng toát muốn cầm nhưng lại sợ bỏng tay.
“Đổi gì chứ, thỏi bạc này vừa đẹp!” Đột nhiên một đôi tay vươn tới giật lấy thỏi bạc rồi nhanh chóng nhét vào trong ngực.
Tôn lý chính quay đầu lại nhìn thì thấy chính là tức phụ của mình: “Nửa đêm nửa hôm sao ngươi lại ra đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-352.html.]
Tức phụ của lý chính mặt đầy thịt, nhìn là biết không phải người dễ chọc: “Ta không ra, miếng thịt mỡ to này lại bay mất, dựa vào đồ bỏ đi như ngươi thì bao giờ mới cưới được tức phụ cho nhi tử?”
Nàng ta quay đầu lại nói với lão Lý và những người khác: “Được rồi, các ngươi có thể ở lại.” Vừa dứt lời, nàng ta cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, cúi đầu nhìn xuống, một con d.a.o sáng loáng kề trên cổ mình.
“Giao bạc ra đây!” Là thị vệ trẻ tuổi Kim Thạch.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Làm... làm gì vậy? Đây không phải là bạc nộp cho thôn dân chúng ta sao?” Nàng ta thay đổi sắc mặt, nói lắp bắp.
“Thỏi bạc này đủ hai mươi lượng, sân phơi lúa của các ngươi làm bằng vàng sao, nghỉ một đêm mà dùng nhiều bạc như vậy?” Lão Lý quát.
“Các ngươi nhiều người như vậy, chút bạc này cũng chỉ vừa đủ!” Tuy trong lòng nàng ta sợ hãi nhưng miệng vẫn cứng rắn, miếng thịt mỡ đến tay nàng ta sẽ không dễ dàng để nó bay mất.
“Giao ra! Nếu không đừng trách bản thị vệ không khách khí!” Kim Thạch quát.
Nói rồi hắn dùng sức dí con d.a.o vào cổ phụ nhân mập.
“Ái chà! Quan gia g.i.ế.c người rồi!” Phụ nhân mập đau đớn kêu lên.
Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn không có ý định lấy bạc ra.
“Người đâu, bắt ả phụ nhân đanh đá này lại cho ta, áp giải ả đến nha môn phủ tri phủ Nhạn Sơn Quan, xem ả đã tống tiền bao nhiêu người qua đường như chúng ta.” Lão Lý gầm lên.
Rất nhanh, hai tên thị vệ tiến lên đè phụ nhân xuống đất.
Thỏi bạc trong n.g.ự.c nàng ta “Bịch.” một tiếng rơi xuống đất nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Đừng mà! Nương nó à, ngươi trả bạc cho quan gia đi, đây đều là hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!” Tôn Mạo thấy sự việc ầm ĩ, thực sự chọc giận những quan gia này, hắn ta lập tức trở nên hèn nhát, bắt đầu cười nói nịnh nọt.