Nói dối như cuội, tâm ngoan thủ lạt!
Đây còn là Khương Đại Sơn mà hắn quen biết sao?
“Người đâu, bắt hắn lại cho ta!” Lão Lý lạnh lùng ra lệnh.
Hai tên thị vệ tiến lên định khống chế hắn ta, Khương Đại Sơn đột nhiên bật dậy, rút đao bên hông ra: “Không phải ta! Ta đã nói rồi, không phải ta giết! Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
Hắn ta bắt đầu mất kiểm soát, cầm đao vung về phía các thị vệ.
“Khương Đại Sơn, ngươi đừng sai lầm chồng chất sai lầm, ngươi liên tục gây chuyện vô cớ, là muốn hại c.h.ế.t huynh đệ sao? Ta tự nhận đối xử với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại vong ân phụ nghĩa, Khương Đại Sơn, ta đã nhìn lầm ngươi rồi!”
Lão Lý nói xong, đích thân xông lên đối đầu với Khương Đại Sơn, Khương Đại Sơn vung đao c.h.é.m tới, c.h.é.m trúng vào cánh tay của lão Lý.
“Lý ca!” Các thị vệ kinh hô một tiếng, muốn xông lên.
Nhưng lão Lý xua tay với họ, hắn chỉ liếc nhìn cánh tay đang chảy m.á.u không ngừng, rồi ngẩng đầu nhìn Khương Đại Sơn nói: “Ngươi c.h.é.m ta một nhát, ta cũng coi như trả lại tình nghĩa của ngươi, sau này chúng ta là người dưng nước lã.”
Nói xong, hắn cầm đao xông lên chiến đấu với Khương Đại Sơn.
Khương Đại Sơn thấy lão Lý đã nói tuyệt tình, ánh mắt dần trở nên tàn nhẫn, bắt đầu ra sát chiêu.
Lão Lý vì bị thương ở cánh tay nên dần rơi vào thế yếu, bảy tám tên thị vệ không nhịn được nữa, đồng loạt vây quanh Khương Đại Sơn, không lâu sau, Khương Đại Sơn bị mọi người đè xuống đất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn ta bị còng tay, chuẩn bị đến Nhạn Sơn Quan thì sẽ đưa đến nha môn của tri phủ.
Khương Đại Sơn bị trói dây vào cổ, buộc vào đuôi ngựa kéo đi.
Tô phu nhân thấy lão Lý thì kinh hô: “Lý thị vệ, ngươi bị thương rồi?”
Lão Lý xua tay nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
“Chảy nhiều m.á.u như vậy mà còn là vết thương nhỏ, chẳng lẽ phải gãy tay mới tính là vết thương lớn sao?” Tô phu nhân nhíu mày nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-343.html.]
Bà quay lại gọi Tử Thần, bảo nàng ấy bôi thuốc cho Lý thị vệ, lại dặn dò vài câu, sau đó mới yên tâm quay lại.
“Tiếp tục lên núi!” Lão Lý quát, vì đau nên hắn không giơ nổi tay vẫy.
Lúc này, chỉ thấy có hai người thợ săn đeo nỏ đi ngang qua họ.
“Các ngươi định đi đâu vậy?” Một người thợ săn vạm vỡ tò mò hỏi.
“Ồ, chúng ta đến Nhạn Sơn Quan.” Lão Lý nói.
“Đi Nhạn Sơn Quan sao không đi từ thôn Mộc Tử, đi đường này vừa xa vừa nguy hiểm.” Người thợ săn vẻ mặt không hiểu.
“Thôn Mộc Tử không phải đang xảy ra dịch bệnh sao, nên chúng ta mới không dám đi.” Lão Lý nhìn hai người thợ săn vẻ mặt chất phác, kiên nhẫn giải thích.
“Có chuyện gì đâu, thôn chúng ta vẫn ổn, làm gì có dịch bệnh, toàn là nói bậy!”
“Đúng vậy! thôn chúng ta chẳng có chuyện gì cả!”
Hai người thợ săn tranh nhau phân bua.
“Các ngươi là người thôn Mộc Tử sao? Trong thôn thực sự không có chuyện gì sao?” Lão Lý nghe xong liền kéo ngựa lại, nhìn hai người kia hỏi.
“Tất nhiên, nếu không thì chúng ta còn có thể ra ngoài săn b.ắ.n sao?” Một người thợ săn khẳng định chắc nịch.
“Các ngươi mau về đi, đường núi này không những khó đi mà phía trước còn có thú dữ, rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy, mau xuống núi đi qua thôn Mộc Tử đi, bây giờ vẫn còn kịp.”
Hai người thợ săn đều khuyên can họ, vẻ mặt rất chân thành.
Hai người nói xong liền cáo từ, tiếp tục đi săn.
“Lý ca, quá tốt rồi, chúng ta mau về thôi, đường này khó đi quá.”