“Bắc Cương Vương? Thì ra bọn chúng bày ra tất cả những chuyện này, đều là muốn ám sát Bắc Cương Vương!” Trần Thiếu Khanh lập tức hiểu ra.
Chỉ là những người đó để đạt được mục đích, không tiếc hãm hại những người dân vô tội, chắc chắn không phải là người tốt.
Kẻ thù của kẻ thù, chính là đồng minh.
Trần Thiếu Khanh nhìn chiếc xe ngựa ngày càng gần, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tung một nắm bột độc về phía bọn chúng.
Hàng chục người lập tức ngã xuống đất chết.
“Ối! Vương gia, cuối cùng cũng nhìn thấy ngài rồi!” Lý Cát phát hiện trước mắt đột nhiên sáng lên, nhìn thấy Vương gia của mình.
Tào Hòa túm lấy Tư Không Mi: “Vương gia, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Không Mi cũng tỏ vẻ bối rối, ông ta nhìn quanh, phát hiện một đám sát thủ ngã trên mặt đất, ông ta rất kinh ngạc.
Đám người này làm sao vậy?
Bị ai đó xử lý rồi sao?
“Vương gia! Bọn chúng đã chết.” Tào Hòa tiến lên kiểm tra từng người một, rồi đứng dậy nói.
“Trong lòng ta đã có đáp án, quay về! Không thể đến Ly thành.” Tư Không Mi phất tay nói.
“Vâng! Vương gia!” Hai tên thị vệ nghe quyết định của Vương gia, rất vui mừng.
Đây chính là điều họ nghĩ, không ngờ Vương gia lại nghĩ thông suốt.
Người đánh xe đã chết, hai tên thị vệ mỗi người đánh một chiếc xe, quay đầu hướng về phía Bắc Cương mà chạy nhanh.
Nhìn bóng họ biến mất, Trần Thiếu Khanh quay người lên dốc, hắn lạnh lùng nhìn thấy xác của Tiểu Diệp, còn có Khương Đại Sơn đang lén lút nhìn trộm.
Hắn thấy lão Lý đi về phía này, liền nảy ra một ý.
Khương Đại Sơn nhìn rõ ràng những gì đã xảy ra trên đường núi vừa rồi nhưng lại rất ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-342.html.]
Người trong xe biết ảo thuật sao?
Bỗng dưng biến mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện?
Xem đến mê mẩn, hắn ta quên mất xác c.h.ế.t dưới chân mình.
Đột nhiên chân ta hắn mềm nhũn, người lăn một vòng, ngã về phía xác của Tiểu Diệp.
“Này! Khương Đại Sơn! Ngươi làm gì vậy?” Lão Lý thấy Khương Đại Sơn đột nhiên biến mất, liền chạy về phía này và hét lên.
Những tên thị vệ còn lại nghe thấy tiếng hét của lão Lý cũng chạy theo.
Họ đến chân dốc, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới không khỏi kinh ngạc.
“Trời ơi, hóa ra đường thật ở bên này, không trách chúng ta đi vất vả như vậy.”
Một tên thị vệ kinh ngạc kêu lên.
“Khương Đại Sơn, ngươi đang làm gì vậy?” Lão Lý đột nhiên gầm lên một tiếng.
“Ái chà! Khương thị vệ, ngươi g.i.ế.c Tiểu Diệp rồi!” Thấy xác của Tiểu Diệp, có người kêu lên.
Khương Đại Sơn liên tục xua tay: “Không phải ta... là người khác b.ắ.n c.h.ế.t nàng t.”
“Bắn chết? Khương thị vệ, ngươi xem nàng ta có phải bị b.ắ.n c.h.ế.t không?” Lão Lý chỉ vào xác của Tiểu Diệp hỏi.
Khương Đại Sơn cúi đầu nhìn xuống, lạ thật, mũi tên trên xác của Tiểu Diệp từ lúc nào đã biến thành một con d.a.o găm, mà con d.a.o găm này không phải là của hắn ta sao?
Nhưng rõ ràng con d.a.o găm vẫn ở trong ủng của hắn ta, sao lại chạy đến xác của Tiểu Diệp?
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lý ca, con d.a.o găm này chính là của hắn, ta nhận ra con d.a.o găm của hắn.” Một tên thị vệ tiến lại xem kỹ con d.a.o găm, nói với lão Lý.
“Khương Đại Sơn, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì khuất tất, muốn g.i.ế.c nàng ta diệt khẩu?” Lão Lý giận dữ quát Khương Đại Sơn.
“Không phải ta giết, thật sự không phải ta!” Khương Đại Sơn phát hiện mình có mọc thêm miệng cũng không nói rõ được.
“Ngươi thật sự coi mọi người là người mù, là kẻ ngốc sao? Khương Đại Sơn, ngươi làm ta quá thất vọng!” Giọng lão Lý càng thêm lạnh lẽo, hắn không hiểu, người huynh đệ tốt nhất của hắn ngày trước sao lại biến thành như vậy?