“Lý trưởng còn nhớ hôm đó có một thợ săn bị thương đến thôn chúng ta không?” Lý lang trung ngẩng đầu nhìn Lý trưởng.
“Nhớ chứ, hắn cố ý đến tìm ngươi chữa thương, lúc đó bị thương rất nặng, là ta kêu người khiêng hắn vào y quán.” Lý trưởng gật đầu nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi có biết hắn là người thế nào không?” Lý lang trung nói, giọng nói dần nhỏ lại, chỉ có ông ta và Lý trưởng là nghe thấy.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đương nhiên cũng nghe rất rõ.
“Là người thế nào?” Lý trưởng nhíu mày hỏi.
“Hắn... hắn là...”
Lời còn chưa dứt: “Vút.” một tiếng, một mũi tên xuyên qua cổ họng ông ta, Lý lang trung lập tức tắt thở.
“Ai?” Nhìn t.h.i t.h.ể Lý lang trung, Lý trưởng giật mình, vội vàng nhìn quanh bốn phía nhưng ngoài tiếng gió thổi bên tai, còn có tiếng chim bay lên thì không có gì cả.
Thôn dân thấy Lý lang trung đang khỏe mạnh bỗng nhiên bị một mũi tên b.ắ.n chết, đều sợ hãi tản ra.
Quá kinh hoàng rồi, trước là Lý lang trung mà họ kính trọng lại là hung thủ đầu độc hại người, sau đó ông ta lại đột nhiên chết.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong lòng thôn dân đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đuổi theo hướng mũi tên b.ắ.n tới, thấy một bóng người từ sau gò đất lóe lên rồi biến mất.
“Chuyện này có kỳ quặc.” Tô Mặc nói với Trần Thiếu Khanh.
“Mặc Mặc, muội về trước đi, ta đi đuổi theo.” Trần Thiếu Khanh nói xong liền biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-338.html.]
Tô Mặc quay lại bên Lý trưởng đang ngẩn người, nói với ông ta: “Lý trưởng yên tâm, chúng ta có cách tìm ra hung thủ g.i.ế.c Lý lang trung, hơn nữa chúng ta cũng có thể chữa khỏi bệnh của thôn dân, chỉ cần Lý trưởng cũng giúp chúng ta một việc.”
Lý trưởng nghe xong, mây đen trên mặt lập tức tan đi, ông ta lập tức nói: “Thần y, chỉ cần ngài có thể cứu thôn dân, bảo ta làm gì cũng được.”
“...” Tô Mặc thì thầm vào tai ông ta vài câu, đồng thời dặn dò: “Đừng nói gì khác, chỉ nói bệnh của thôn dân không sao, ở đây có thể chữa khỏi là được.”
“Được! Ta sẽ đi sắp xếp ngay!” Lý trưởng đáp ứng, hét lớn với thôn dân vây quanh: “Nhà nào có người bệnh, đều đến tìm thần y lấy thuốc, mọi người đổ hết nước thuốc còn lại ở nhà đi, chỉ uống thuốc thần y cho là được.”
Nói xong, ông ta sắp xếp cho mấy thanh niên cưỡi ngựa ra khỏi thôn.
Thôn dân lập tức vây quanh Tô Mặc, bọn họ đều nhìn thấy nương của Tiểu Sinh c.h.ế.t đi sống lại, hơn nữa nương của Tiểu Sinh cũng đã đích thân thừa nhận là thần y này chữa khỏi, bọn họ không thể không tin được.
“Nhà ta có người bệnh.”
“Nhà ta cũng có.”
Mọi người ùa đến nói với Tô Mặc.
“Đừng chen lấn, từng nhà một...” Tô Mặc nói với mọi người.
Trên núi, mọi người đều đã mệt mỏi không chịu nổi, con đường núi trọc lóc vô cùng khó đi, những thị vệ cưỡi ngựa cũng phải xuống ngựa, dắt ngựa đi từng bước một.
Nhìn đoàn người như trâu già, lão Lý có chút hối hận, chi bằng trước tiên hắn nên phái người đi dò xét tình hình trong thôn rồi mới quyết định.
Hắn nhìn về phía sau, quay lại cũng không phải là không thể, bởi vì nửa ngày nay cũng không đi được bao xa, chỉ là hắn có chút không giữ được mặt mũi, lỡ có người cho rằng hắn trở mặt thì hắn phải giải thích thế nào, không thể tự vả vào mặt mình chứ?
Đến nước này, hắn chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.
“Không được rồi, chúng ta mệt c.h.ế.t mất, không đi nổi nữa.” Các cô nương của Yên Vũ lâu lần lượt ngồi bệt xuống đất, bắt đầu lười biếng.