Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 330

Cập nhật lúc: 2025-05-05 14:26:33
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có người vào sân, định khóa chặt cổng.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh từ trong nhà xông ra: “Các người định làm gì?” Tô Mặc lạnh lùng hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Các người đã tiếp xúc với người mắc bệnh dịch, không được ra ngoài nữa, ở trong nhà chờ c.h.ế.t đi.” Lý chính gào lên với họ.

“Bệnh dịch gì? Ai nói với các người, nương của Tiểu Sinh mắc bệnh dịch?” Trần Thiếu Khanh hỏi.

“Lý lang trung giỏi nhất thôn chúng ta nói, ông ấy là lang trung giỏi nhất trong mười dặm tám thôn của chúng ta.” Một thanh niên bước lên nói.

“Giỏi nhất? Vậy ông ta đã chữa khỏi bệnh cho những bệnh nhân như vậy chưa?” Tô Mặc hỏi.

“Lý lang trung nói, loại bệnh này không thể chữa khỏi, mắc phải chỉ có thể chờ chết, hơn nữa phải chôn cất nhanh chóng, nếu không sẽ lây nhiễm cho người khác.” Thanh niên tiếp lời.

“Không chữa khỏi bệnh mà được gọi là lang trung giỏi nhất, ông ta là đồ lang băm! Không phải cứu người, mà là hại người!” Trần Thiếu Khanh tiếp lời.

“Lý lang trung nói không chữa được thì chắc chắn là không chữa được!”

“Đúng vậy, Lý lang trung y thuật cao siêu như vậy, nói không chữa được thì đến đâu cũng không chữa được.”

Những người khác trong thôn cũng phụ họa theo.

“Ha ha! Cái đó chưa chắc!” Tô Mặc lạnh lùng nói: “Các người xem đây là ai?”

Nói rồi, nàng tránh người sang một bên, Tiểu Sinh và Tiểu Thoản đỡ nương của chúng từ trong nhà đi ra.

“Á! Gặp ma rồi!”

“Sống lại rồi!”

Có người kinh hãi kêu lên.

Họ sợ hãi lùi về phía sau, chỉ có lý chính không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào nữ nhân đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-330.html.]

Quả là lý chính, thật sự có chút gan dạ.

Tô Mặc gật đầu, trong lòng thầm nghĩ.

Ông ta cau mày, tiến lên một bước: “Nương của Tiểu Sinh, chúng ta biết ngươi c.h.ế.t không nhắm mắt, không cam lòng ra đi, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi nuôi nấng hài tử của ngươi, nhất định sẽ giao chúng bình an vô sự cho cha chúng, ngươi hãy yên tâm mà đi!”

Tô Mặc xoa xoa trán, xin lỗi lý chính đại nhân, là ta hiểu lầm ông rồi.

“Lý chính gia gia, nương của ta không chết, là họ đã cứu nương của ta.”

“Đúng vậy, nương của ta khỏe rồi.”

Tiểu Sinh và Tiểu Thoản nói với lý chính bằng giọng trong trẻo.

“Sao có thể khỏe được, Lý lang trung còn không chữa được, ai có thể chữa được?”

“Đúng vậy nhưng rõ ràng đó là nương của Tiểu Sinh...”

Mọi người vừa không tin nhưng lại không thể giải thích tại sao nương của Tiểu Sinh lại đứng ở đó.

“Lý chính, ta thực sự khỏe rồi, là họ đã cứu ta, cho ta uống thuốc, mặc dù ta hôn mê nhưng ta đều biết, là họ đã cứu ta.” Nương của Tiểu Sinh nhìn Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh với ánh mắt biết ơn, sau đó nhìn sang lý chính nói.

“Nhưng Lý lang trung nói, đây là một loại bệnh sốt rét rất kỳ lạ, ông ta đã dùng rất nhiều phương thuốc nhưng đều vô dụng, các ngươi làm sao mà chữa khỏi được?” Lý chính nhìn Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh trẻ tuổi, vẫn một vẻ nghi ngờ.

“Rất đơn giản, đây căn bản không phải bệnh sốt rét, mà là một loại nhiễm virus, triệu chứng có phần giống với bệnh sốt rét, Lý lang trung cứ chữa theo bệnh sốt rét, đương nhiên là không đúng bệnh, làm sao mà chữa khỏi được?” Tô Mặc lớn tiếng trả lời.

“Không phải bệnh sốt rét?”

“Sao có thể?”

Lời nói của nàng khiến mọi người xôn xao.

“Hơn nữa, con đường lây truyền của loại virus này rất đơn giản, đó là thức ăn và nước, nếu tìm từ hai điểm này, nhất định có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh.”

Trần Thiếu Khanh nói.

Loading...