Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 326

Cập nhật lúc: 2025-05-05 14:26:25
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của Tô Bân, Tô phu nhân rất đau lòng nhưng lại không biết làm thế nào.

Chuyện này tạm thời không có cách giải quyết, với hoàn cảnh hiện tại của Tô gia, không thể cho Vu Đinh Lan cuộc sống tốt đẹp, thậm chí còn có thể liên lụy đến nàng ấy.

Bà rất muốn khuyên Vu Đinh Lan quay về nhưng nơi hoang vu này, một cô nương đơn độc như nàng ấy làm sao có thể đi?

Để nàng ta ấy, bà lại không yên tâm.

Hơn nữa, nếu quay về, tên cẩu quan ngự sử kia lại ép nàng ấy đi lấy người khác, nàng ấy phải làm sao?

Bân nhi phải làm sao?

Tô phu nhân thực sự cảm thấy đau đầu.

Nhưng nếu không giải quyết được chuyện này, trong lòng bà luôn thấp thỏm không yên, bà luôn cảm thấy có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra.

Thấy mọi người đã nghỉ ngơi đủ, Lão Lý lại lên ngựa hét lên thúc giục lên đường.

Đi được hơn nửa canh giờ, xa xa đã thấy núi.

Lần lượt có những người thợ săn đeo cung tên và những người chăn cừu đi ngang qua họ.

“Đi thêm một đoạn nữa, có một thôn tên là Mộc Tử, tối nay chúng ta sẽ nghỉ ở đó.” Lão Lý lại bắt đầu vẽ bánh cho mọi người.

Mặt trời vẫn còn cao, còn sớm lắm mới đến tối.

Lại có người từ phía thôn đi tới, một cô nương của Yên Vũ lâu cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tiểu ca ca, đến thôn Mộc Tử còn bao xa nữa?”

Người đó đeo một cái chăn cũ trên lưng, đầu đội một chiếc mũ rơm, nhìn họ tò mò hỏi: “Các người đến thôn đó làm gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chúng ta muốn qua đêm ở đó.” Cô nương đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-326.html.]

“Thôi bỏ đi, muốn sống thì tránh xa nơi đó ra, không được thì các người hãy vòng qua ngọn núi kia mà đi, tuy xa hơn một ngày đường nhưng ít nhất có thể giữ được mạng.” Người đó nói xong liền đi thẳng, không ngoảnh đầu lại.

Lão Lý trên ngựa cũng nghe thấy lời người này nói, hắn kéo ngựa lại, trong lòng thấy lạ.

Hắn đã đến thôn đó rất nhiều lần, tại sao người này lại nói như vậy?

“Lý thị vệ, hắn ta nói bậy bạ, vòng qua núi, lại mất thêm một ngày đường, chưa kể trên núi toàn là tuyết, những người này đã đông cứng như vậy rồi, còn sống nổi không?” Có người đến nói với Lý thị vệ.

Những người của Yên Vũ lâu cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của họ: “Đừng có đi vòng, mất mạng đấy.”

Vừa lạnh vừa mệt, nếu lại vòng qua núi, e rằng bọn họ cũng không sống nổi.

“Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta không giống như nói bậy, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lý thị vệ có chút do dự.

Lại lần lượt nhìn thấy bảy tám người đi bộ đeo ba lô, Lão Lý chào hỏi muốn gọi họ lại nhưng họ đều né tránh xa xa, căn bản không dừng lại.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng có chút thắc mắc, không biết thôn Mộc Tử đã xảy ra chuyện gì mà khiến người ta nói như vậy.

“Mặc Mặc, hay là ta đi xem trước.”

“Sư huynh, huynh đừng hòng bỏ lại ta.” Tô Mặc có chút không vui.

“Lại muốn ta bế à?” Trần Thiếu Khanh nói xong liền xuống ngựa, đi về phía Tô Mặc.

Tô Mặc đỏ mặt: “Sư huynh, huynh còn nói như vậy nữa, cẩn thận ta mách sư phụ.”

“Hai người đang làm gì vậy, còn không đi xem?” Thật khéo, lời của Tử Thần truyền đến.

“Không được uống nước, không được động vào bất kỳ cây cỏ nào.” Nàng ấy nói tiếp.

“Yên tâm sư phụ.” Hai người đồng thanh đáp, Trần Thiếu Khanh thu hai con ngựa vào không gian, sau đó ôm chặt Tô Mặc, trong nháy mắt đã biến mất.

Hai người lại xuất hiện, phát hiện đã đến bên một thôn xóm, có một tảng đá lớn, trên đó viết ba chữ thôn Mộc Tử.

Loading...