Đội ngũ tiếp tục tiến về phía Nhạn Sơn Quan.
Trong xe ngựa của Tô gia, Tào Tây vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là hơi thở của hắn đã đều hơn nhiều, mồ hôi trên trán cũng đã không còn, dường như cơn đau đã giảm đi không ít.
“Tào Tây, bản vương không biết vì sao, thân thể lại càng ngày càng suy yếu, ước chừng thời gian không còn nhiều, ngươi đi tìm giúp ta một người, là đại nhi tử lưu lạc bên ngoài của ta, đã điều tra được hắn đang ở thôn Trần gia ngoại thành Ly thành, ngươi nhất định phải tìm về giúp ta, ta có lỗi với hắn và nương hắn, ta... ta muốn truyền ngôi vị cho hắn, coi như đền bù cho hắn.”
“Vâng, Vương gia! Thuộc hạ nhất định sẽ tìm được Thế tử, đưa Thế tử bình an trở về.”
Mơ mơ màng màng, Tào Tây như lại nghe thấy lời dặn dò của Bắc Cương Vương - Tư Không Mi nói hắn.
Hắn đã hứa với Vương gia, nhất định sẽ tìm được Thế tử đưa về.
Chỉ là hắn từ thôn Trần gia tìm được đội lưu đày, một đường không ngừng thúc ngựa đuổi theo, lại nghe được tin Trần Thiếu Khanh đã chết.
Khi hắn đến bãi tha ma tìm hai ngôi mộ mới, lại phát hiện bên trong chôn chính là hai nam nhân xa lạ.
Trong lòng hắn mừng như điên, xác định Thế tử và người kia chắc chắn đều chưa chết.
Chỉ là bọn họ đã đi đâu?
Đang định tiếp tục tìm kiếm, lại bị người do Tư Không Kiệt phái đến ám toán...
“Nương, hắn tỉnh rồi!” Là giọng nói của một thiếu niên.
Tào Tây mở mắt ra, nhìn thấy rất nhiều ánh mắt quan tâm.
“Đây là đâu?” Tào Tây hỏi.
“Trong xe ngựa, ngươi đụng phải ngựa của Lý thị vệ, bị thương rất nặng, được sư phụ ta cứu.” Tô Bân đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-316.html.]
“Đa tạ!” Tào Tây theo tay Tô Bân chỉ nhìn về phía ân nhân cứu mạng.
Hắn kinh ngạc phát hiện đó lại là một nữ tử dung mạo xuất chúng.
Nghĩ đến việc vừa rồi mình bị nàng ấy xem bệnh, mặt Tào Tây không khỏi đỏ lên.
Hắn lúng túng muốn đứng dậy cảm tạ thêm lần nữa.
“Muốn sống thì ngoan ngoãn nằm đó đừng nhúc nhích.” Tử Thần lạnh lùng nói: “Thuốc của ta rất đắt, ta không muốn lãng phí vô ích.”
“Tại hạ... tại hạ hiện tại không có bạc... đợi... đợi đến Bắc Cương đến Đinh Đào, Tào mỗ nhất định sẽ gấp mười gấp trăm đền đáp ân cứu mạng của cô nương.” Tào Tây vẻ mặt thành khẩn nói.
“Công tử là người Đinh Đào?” Tô phu nhân hỏi.
“Không sai, tại hạ là thị vệ của Phiên vương phủ Đinh Đào.” Tào Tây nói.
“Huynh là người của Phiên vương phủ?” Tô Bân lập tức trợn tròn mắt.
Từ nhỏ đã nghe phụ thân kể về đủ loại chuyện của Tư Không gia Bắc Cương Vương, Bắc Cương là do tổ tiên của ông ta và tiên nhân của Triệu Nghi cùng nhau đánh xuống, khổ chiến nhiều năm, mới đoạt lại được hai nơi Mạc Bắc và Đinh Đào từ tay ngoại vực.
Nghe nói trận chiến đó vô cùng gian khổ, tử thương vô số, m.á.u chảy thành sông.
Gia tộc Tư Không càng tổn thất thảm trọng, nam đinh chỉ còn sót lại một nhánh của ông ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
Để bù đắp cho bọn họ, liền ban Bắc Cương cho gia tộc Tư Không làm đất phong, do đích trưởng tử kế thừa cho đến tận bây giờ.
“Thật hâm mộ ca ca!” Vẻ mặt Tô Bân vô cùng sùng bái.
“Không có gì đáng hâm mộ, đều là vì sinh kế.” Tào Tây nhàn nhạt nói.
Phủ Tư Không hiện tại đã khác xưa, mấy vị công tử tranh quyền đoạt thế, đấu đá lẫn nhau, ô yên chướng khí, đặc biệt là đại công tử Tư Không Kiệt, âm hiểm độc ác, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, khiến người ta lạnh lòng.