Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 314

Cập nhật lúc: 2025-05-04 22:48:41
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn ta không yên tâm, lại đích thân thò đầu vào trong xe nhìn một cái, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đen đến kỳ lạ, hắn ta giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, dụi dụi mắt, nhìn kỹ... Ối! Sao lại có người đen như vậy, ăn tro nồi lớn lên sao?

Hắn ta xoa xoa trán, định thần lại, dường như hiểu được biểu cảm kỳ lạ của Triết Lặc: “Đi!”

Hắn ta vẫy tay ra hiệu cho người của mình nhường đường cho mấy người lão Lý, ra hiệu cho bọn họ có thể đi.

“Hừ!” Lão Lý hừ lạnh với hắn ta, nếu không phải người Tô gia chủ động vén rèm xe lên, hắn tuyệt đối sẽ không nhường đường.

Đi xa rồi, hắn vẫn đang suy nghĩ, Tô phu nhân cứng như thép sao lại nhường bước cho những người đó hôm nay?

Điều khiến hắn khó hiểu hơn là, những người đó không phát hiện ra người trong xe, hay là nam nhân trong xe căn bản không phải người bọn họ muốn tìm?

Dù sao thì chuyện hôm nay cũng có chút tà môn.

“Sư phụ, người đó đi đâu rồi?” Tô Thành tò mò hỏi.

“Đúng vậy, Tử Thần, sao lại không thấy người đó đâu?” Tô phu nhân cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Một nam nhân cao lớn như vậy sao lại chớp mắt đã không thấy?

“Sao vậy? Chẳng phải hắn ở ngay đó sao?” Tử Thần tùy tiện chỉ vào một chỗ.

Nơi đó có một tấm vải dầu, kỳ lạ là dưới tấm vải dầu dường như có một người.

Tô Thành nhanh tay lật tấm vải dầu lên, quả nhiên, nam nhân đó đang ở bên dưới.

Mọi người nhìn nhau, chuyện này không đúng, rõ ràng như vậy, sao người vừa nãy lại không phát hiện ra?

Không đúng!

Chuyện này có chút không ổn.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-314.html.]

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tử Thần, dường như đang chờ nàng ấy giải thích hợp lý nhưng nàng ấy lại nheo mắt, lại ngủ gật.

“Nương, vừa nãy dưới tấm vải dầu này không có ai.” Tiểu Tô Thành rất chắc chắn nói.

“Ơ?” Trần Tú nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc.

“Bởi vì vừa nãy tấm vải dầu được gấp lại, thật mà.” Tô Thành lại tiếp tục giải thích.

“Ý của ngươi là, hắn từ trên trời bay xuống?” Tử Thần mở mắt, vẻ mặt hung dữ nhìn hắn.

“Không... không phải, là đồ nhi nhìn nhầm...” Tô Thành bị ánh mắt của Tử Thần dọa sợ, vội vàng phủ nhận lời nói vừa rồi của mình.

Thần sắc của sư phụ thật đáng sợ, một loại sợ hãi phát ra từ bên trong.

“Không sao là tốt rồi.” Tô phu nhân cảm thấy không khí có chút căng thẳng khó hiểu, vội vàng ra mặt hòa giải: “Tiểu Tô Thành sau này phải nhìn rõ rồi mới được nói.”

“Con biết rồi, đại nương.” Tô Thành ngoan ngoãn đáp ứng.

“Sư phụ, người có muốn uống nước không?” Tô Thành lấy lòng đưa bầu nước nhỏ của mình qua, Tử Thần lạnh lùng lắc đầu, lại nhắm mắt.

Nàng ấy dường như luôn rất buồn ngủ, lúc nào cũng có vẻ như ngủ không đủ nhưng chỉ có nàng ấy biết, nàng ây thật sự không muốn nhìn nơi phiền lòng này, không muốn nhìn thêm một cái nào.

Tư Không Kiệt không cam lòng nhìn đoàn người lưu đày đi xa, hắn ta lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói tên Tào Tây kia có thể đi đâu? Nơi hoang dã này cũng không có nơi nào có thể giấu hắn?”

“Không... không biết.” Giọng nói của Triết Lặc có chút run rẩy, Tư Không Kiệt không khỏi quay đầu nhìn hắn ta.

“Ngươi làm sao vậy?” Hắn ta phát hiện miệng của Triết Lặc thế mà lại sưng lên, mà chỗ sưng còn đang lan rộng ra trước mắt.

Càng ngày càng lớn, đã lan đến mũi.

“Miệng ngươi làm sao vậy?” Tư Không Kiệt trợn tròn mắt hỏi.

“Miệng ta?” Triết Lặc đưa tay lên sờ.

Loading...