Nghĩ đến đây, hắn thở dài trong lòng, bất lực lắc đầu.
“Tiểu tử thối, sao ngươi lại xông vào bãi mìn? Ngươi cố ý tìm c.h.ế.t sao?” Hắn lẩm bẩm hỏi.
Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc cưỡi ngựa theo sau đoàn người không xa không gần, đột nhiên nghe thấy sư phụ nói một câu như vậy, cả hai đều sửng sốt.
Tô Mặc cau mày hỏi: “Sư huynh, sư phụ có ý gì? Tại sao ông ấy lại nói huynh tìm chết?”
Trần Thiếu Khanh có chút không tự nhiên, cười trừ nói: “Có lẽ sư phụ nằm mơ, nói mớ thôi.”
Tô Mặc nửa tin nửa ngờ: “Sư huynh, huynh đừng có giấu ta chuyện gì đấy?”
“Không có! Tuyệt đối không có!” Trần Thiếu Khanh vội vàng nói.
“Sư huynh, huynh dám thề với trời không?” Tô Mặc vẫn không tin, nhìn thế nào cũng thấy có vẻ như sư huynh đang giấu mình chuyện gì đó.
“Ta thề, nếu ta lừa dối Mặc Mặc thì trời đánh ta, lửa thiêu ta...”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Xoẹt!” Một ngọn lửa lao về phía hắn, Trần Thiếu Khanh phản ứng nhanh, úp người xuống lưng ngựa, ngọn lửa từ trên đầu hắn bay vụt đi, rơi xuống đất bùn không xa.
Báo ứng đến nhanh như vậy sao?
Trần Thiếu Khanh có chút ngơ ngác.
Lại một quả cầu lửa bay về phía bọn họ, Tô Mặc nhìn rõ, đây là mũi tên mang theo lửa.
Mà mục tiêu chính là sư huynh.
“Sư huynh, mau rời khỏi đây, nguy hiểm!” Tô Mặc lớn tiếng kêu.
Trần Thiếu Khanh hiểu ra, cùng Tô Mặc cưỡi ngựa nhanh chóng nhảy vào không gian của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-309.html.]
Tên lửa vẫn b.ắ.n như mưa về phía này, chỉ là mục tiêu đột nhiên biến mất.
Không lâu sau, mưa tên cuối cùng cũng dừng lại, có mấy bóng đen lóe lên chạy tới.
“Người đâu? Thiếu chủ, vừa nãy rõ ràng Tào Tây ở đây mà? Sao đột nhiên lại biến mất rồi?” Có người nói với một người mặc đồ đen đang cưỡi ngựa phía sau.
“Không phải ngươi đã hạ thuốc hắn rồi sao, sao còn để hắn chạy thoát! Tìm cho ta! Mau tìm!” Người trên ngựa có chút tức giận, gào lên với những người như ma quỷ kia.
“Vâng!” Bọn ma quỷ tản ra, chạy về các hướng bắt đầu tìm kiếm.
“Sư huynh, bọn họ đang tìm gì vậy?” Tô Mặc nghiêng tai lắng nghe rồi hỏi.
“Tìm người!” Trần Thiếu Khanh rất bình tĩnh nói.
Bọn họ nói người đó tên là Tào Tây, hẳn là một nam nhân,
“Triết Lặc, thuốc của ngươi chẳng lẽ không có tác dụng với hắn sao, ngươi không phải là độc sư lợi hại nhất Bắc Cương sao?” Người được gọi là thiếu chủ trêu chọc một người mặc áo dài bên cạnh.
“Đúng vậy, theo lý mà nói, người trúng độc Vụ thảo của ta thì không ai có thể cử động được, chỉ có Tào Tây... Thiếu chủ, thuộc hạ cũng không hiểu nổi, phải biết rằng loại đau đớn đó người thường không chịu nổi.” Triết Lặc cũng vẻ mặt mê hoặc khó hiểu.
“Giam hắn lâu như vậy, vậy mà chẳng hỏi ra được gì, rõ ràng hắn biết tung tích của đứa con hoang đó nhưng hắn lại chẳng nói gì, chẳng lẽ xương của Tào Tây này là sắt hay sao?” Người được gọi là thiếu chủ lẩm bẩm tự nói.
Trần Thiếu Khanh im lặng không nói, lặng lẽ lắng nghe trong không gian, tuy không hiểu lắm nhưng cũng nghe được bảy tám phần.
Người bọn họ đang tìm tên là Tào Tây, là một trang hảo hán, bị dùng cực hình, hạ độc dược cũng không hỏi ra được thứ bọn họ muốn, hơn nữa người này còn chạy thoát.
Trần Thiếu Khanh cảm thấy Tào Tây hẳn là ở gần đây.
Những người chạy ra ngoài tìm kiếm rất nhanh đã quay lại, đều báo cáo là không tìm thấy người.
“Vô dụng! Đi tìm! Nhất định phải tìm ra!” Hắn ta gào lên khản cả giọng.
Người này tên là Tư Không Kiệt, là nhi tử của phiên vương Tư Không Mi của Bắc Cương Ly quốc, Tư Không Mi ở Bắc Cương một mình một cõi, triều đình vẫn luôn rất kiêng dè ông ta.