Sau đó hắn mở túi tiền ra, rồi lấy ra mấy miếng bạc vụn, đếm từng chút một: “Không sai, tiền lương của ta đều ở đây, Lý thị vệ, chính là cái này.”
Tiếng nói của hắn vang lên giữa đám đông.
“Tốt lắm, không phải là ăn trộm la làng sao.”
“Đúng vậy, hóa ra tên trộm chính là nàng ta, còn vu khống người Tô gia! Thật quá đáng.”
“Lý thị vệ, tuyệt đối không thể tha cho nàng ta!”
“Đúng! Không thể tha cho nàng ta!”
Mọi người chỉ trích Tiểu Diệp, đồng thời đề nghị Lý thị vệ không thể tha cho nữ nhân này.
Lão Lý mặt mày sa sầm, hắn đi tới đá Tiểu Diệp một cái, đá thẳng nàng ta xuống vũng bùn.
“Đánh c.h.ế.t ngươi! Bản thị vệ ghét nhất những kẻ tay chân không sạch sẽ và những kẻ vu khống người tốt, không ngờ ngươi lại chiếm cả hai!”
“Quan gia, không phải của ta, không phải ta lấy!”
Tiểu Diệp liên tục xua tay, khóc lóc giải thích.
Nghe nàng ta không thừa nhận, mọi người càng thêm tức giận.
“Chúng ta đều nhìn thấy, ngươi còn không thừa nhận?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ chúng ta đều mù sao?”
Những người nói lớn tiếng nhất lại là mấy người tỷ muội tốt của nàng ở Yên Vũ lâu.
Bọn họ nhìn rõ Tiểu Diệp đã xong đời, không còn trông cậy được nữa.
Đối với người vô dụng, bọn họ đều có thái độ nhất quán, đó chính là giẫm đạp! Giẫm đạp thật mạnh!
Lão Lý cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Người đâu, khóa nàng ta bằng gông kép, tát từng cái một!”
Hai tên thị vệ lập tức tiến lên, khóa nàng ta bằng hai lớp gông, thân thể Tiểu Diệp lập tức không thẳng lên được.
Tiếp theo chính là tiếp tục chờ người tát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-307.html.]
Người Tô gia cuối cùng cũng đánh xong, tiếp theo là người Yên Vũ lâu.
Khuôn mặt đã sưng lên, Tiểu Diệp nhìn những người tỷ muội tốt của mình, thở phào nhẹ nhõm, các tỷ muội chắc chắn sẽ nương tay.
“Chát!”
“Chát!”
Hai cái tát giáng xuống, Tiểu Diệp đã hoa mắt chóng mặt, không biết đông tây nam bắc.
Nàng ta lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn những người tỷ muội tốt trước kia, vẻ mặt không thể tin nổi, còn chưa kịp để nàng ta suy nghĩ kỹ, bảy tám cái tát đã đánh xong.
Nàng ta cảm thấy đầu óc ong ong, dường như cả cái đầu đã không còn là của mình, có cảm giác như sắp thăng thiên.
“Các ngươi... thật tàn nhẫn...” Khóe miệng nàng ta chảy máu, răng cũng bị đánh lung lay, nàng ta phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Xin lỗi, là quan gia ra lệnh, chúng ta cũng bất đắc dĩ!”
“Đúng vậy, chúng ta cũng rất bất đắc dĩ...”
Đánh xong, mấy người tỷ muội tránh sang một bên, nhường chỗ cho những người phía sau.
Đợi đến khi người cuối cùng đánh xong, Tiểu Diệp đã nằm ngửa trên đất, không đứng dậy nổi.
Nàng ta nhắm mắt lại, cảm thấy đầu óc choáng váng, không còn chút sức lực nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đứng lên, đừng giả chết!” Lão Lý đi tới đá nàng ta một cái, quát lớn.
“Ta... ta chóng mặt!” Tiểu Diệp cuối cùng cũng khóc lên.
Đội ngũ tiếp tục tiến lên, Tô phu nhân ngồi trên xe ngựa vẫn chưa hết giận, Trần Tú và Tô Bân nhẹ giọng an ủi bà.
Vu Đinh Lan cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, nàng ta đã gặp báo ứng rồi, phu nhân đừng tức giận nữa.”
Tô Bân gật đầu mỉm cười với nàng ấy.
Tô Thành cau mày nhìn bọn họ, hắn đứng giữa bọn họ, cố ý che tầm mắt của đại ca, hắn không muốn nhìn thấy hai người bọn họ có bất kỳ tương tác nào.
Bởi vì hắn không muốn có một người tẩu tẩu mặt đen như đáy nồi, càng không muốn có một đứa cháu trai đen thui.
Nghĩ đến chuyện này thôi cũng thấy sợ.