Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 301

Cập nhật lúc: 2025-05-04 22:48:09
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong liền cầm viên gạch lớn trong tay đập vào đầu hắn ta, rồi chạy ra ngoài.

“Tiểu Diệp, đồ nữ nhân đê tiện, thật tàn nhẫn...” Phàm Trần dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình để mắng nàng ta nhưng Tiểu Diệp đã sớm chạy mất dạng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chôn hắn đi! Xóa tên khỏi sổ sách.” Lão Lý nhìn Phàm Trần bị đập đến không ra hình người, mặt không biểu cảm nói.

Vài tên thị vệ kéo hắn ta ra ngoài, tìm một chỗ bằng phẳng gần đó chôn vội, rồi người ghi sổ sách dùng bút gạch tên hắn ta.

“Không thể ở đây được nữa, chúng ta tranh thủ lúc trời quang lên đường ngay trong đêm.” Lão Lý nhìn mọi người.

Nếu như trên sườn đồi này lại mưa xuống, bọn họ thật sự không còn chỗ nào để trốn.

Cách tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây, nếu muốn nghỉ ngơi cũng phải tìm một nơi có thể tránh mưa rồi mới nghỉ.

Mọi người không nói gì, đều lặng lẽ thu dọn đồ đạc theo Lão Lý tiếp tục lên đường.

Gió đêm lạnh lẽo, thổi qua, khiến họ run rẩy.

Ngước mắt nhìn lên, các thị vệ đều mặc quần áo dày, Tô gia không chỉ ngồi trên xe ngựa thoải mái, mà mọi người còn mặc quần áo bông mới vừa ấm áp vừa đẹp.

Chỉ có mười mấy người bọn họ và mấy thư sinh, đều mặc quần áo mỏng manh, không ngừng run rẩy trong gió lạnh.

Đột nhiên, một người từ trên xe của Tô gia bước xuống, trên tay cầm một chiếc áo cũ đi về phía thư sinh đi sau cùng.

“Cái này cho ngươi, mặc vào đi.” Tô Bân nói với Lương Sinh.

Lương Sinh ngẩn người trong chốc lát, không hiểu tại sao Tô gia lại đối xử tốt với mình như vậy?

“Thật sự cho... ta?” Hắn không dám tin hỏi.

“Ừ! Mặc vào đi!” Tô Bân nói xong, lại đi về phía xe ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-301.html.]

“Xin người, cho... cho muội muội ta... một... một bộ quần áo được không?” Một bàn tay kéo lấy vạt áo của Tô Bân cầu xin.

Tô Bân quay đầu lại nhìn thì ra là nha hoàn thô lỗ có vết bớt trên mặt Trương Liên của Yên Vũ lâu.

Bên cạnh nàng ta là muội muội nàng ta, co ro thành một cục, không ngừng run rẩy.

Bản thân nàng ta cũng không ngừng run rẩy, nói năng không trôi chảy.

“Xin lỗi, không còn nữa.” Tô Bân gỡ tay nàng ta ra, bước nhanh về phía xe ngựa.

“Xin... xin người, cho chúng ta một mảnh vải rách cũng được, muội muội ta lạnh quá rồi, nó đã bắt đầu sốt rồi, nếu cứ để lạnh như vậy chắc chắn sẽ không sống nổi.”

Nói rồi nàng ta hơi cong hai chân định quỳ xuống.

Lúc này, Tô phu nhân nghe thấy động tĩnh, vén rèm xe hỏi: “Bân nhi, có chuyện gì vậy?”

“Phu nhân, xin người cho muội muội ta một bộ quần áo được không, nó lạnh đến phát sốt rồi, không chịu nổi nữa rồi.”

Trương Liên vội vàng đuổi theo xe cầu xin.

Tô phu nhân nhìn nàng ta: “Ta cho ngươi, bọn họ đều đến xin, ta quản nổi sao? Chỉ cho ngươi không cho bọn họ, chẳng phải là để ta đắc tội với người khác sao?”

“Phu nhân, ta không dùng không, chúng ta sẽ nấu cơm, có thể giúp người nấu cơm, dùng một ngày nấu cơm được không?” Trương Liên nhìn Tô phu nhân với vẻ mặt đầy mong đợi.

“Được.” Tô phu nhân gật đầu.

Bà nghĩ rằng để tỷ muội họ đến đây dạy riêng cho Đinh Lan nấu cơm cũng không tệ.

Phải biết rằng chuyện Đinh Lan không biết nấu cơm, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, bà đang lo lắng về chuyện này.

Hiện tại Tô gia chỉ có hai nữ nhân là bà và Trần Tú nhưng cả hai đều không giỏi nấu nướng, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng nấu cháo.

Loading...