Đặc biệt là Đinh Lan mặt đen như đáy nồi, một nha đầu làm việc thô lỗ như nàng ấy, sao có thể xứng mặc quần áo tốt như vậy của phu nhân.
“Cho họ mặc vào.” Tô phu nhân nhìn Trần Tú đang do dự, lại nói thêm lần nữa.
Tô Bân đi tới nhận lấy một chiếc áo bông, đích thân đưa cho Đinh Lan: “Mau mặc vào, đừng để bị lạnh.”
Giọng nói của hắn dịu dàng không nói nên lời, ánh mắt như nước nhìn nàng ấy trìu mến.
Ngoài Tô phu nhân ra, những người còn lại đều ngây người.
Điều này quá rõ ràng, Tô Bân quả nhiên là thật sự để mắt đến cô nương da đen này.
“Ca, đệ không muốn có tẩu tẩu da đen.” Mặt Tô Thành đầy vẻ không hài lòng: “Đệ thích Lan tỷ tỷ.”
Tô Thành dùng ánh mắt oán trách nhìn ca ca.
Trong mắt hắn, ca ca đã sắp trở thành kẻ phụ tình bạc nghĩa không ra gì.
Cô nương này sao có thể so sánh với Lan tỷ, một trời một vực, đại ca bị sao vậy, đầu óc choáng váng rồi sao?
“Nói bậy!” Tô Bân nhẹ nhàng vỗ một cái vào đầu nhỏ của hắn, sau đó lén liếc mắt đưa tình với Đinh Lan.
“Đại ca! Huynh không thể làm chuyện có lỗi với Lan tỷ được.” Tô Thành mắt tinh lại nhìn thấy, một lần nữa bày tỏ sự không hài lòng.
“Lan tỷ của đệ tốt lắm sao?” Đinh Lan cố ý hỏi.
“Tất nhiên! Hơn ngươi gấp trăm lần, gấp nghìn lần! Ngươi đừng giành vị trí Lan tỷ của ta, ngươi chẳng có điểm nào bằng tỷ ấy.” Tô Thành ưỡn thẳng lưng phản đối.
“Ta không giành, đệ yên tâm.” Trong lòng Đinh Lan vui như nở hoa nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ hèn mọn nói: “Ta chỉ là một nha đầu hầu hạ, ta có tự biết mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-300.html.]
“Tốt nhất là ngươi tránh xa đại ca của ta ra, huynh ấy đã có vị hôn thê rồi.” Tô Thành nói xong liền dùng thân mình chắn giữa họ, sau đó ngẩng đầu nhìn Đinh Lan đầy khiêu khích.
“Ồ~” Đinh Lan cúi đầu, nhịn cười đáp.
Tô Bân ở một lại bất lực xoa xoa trán, thật khó khăn, thê tử đang ở bên cạnh, không thể sờ không thể ôm, thậm chí muốn nói một câu tâm tình cũng không được, vì giữa chừng có kẻ thứ ba chen vào.
Hắn quá khó khăn rồi!
Lão Lý nghe nói có người nhìn thấy Phàm Trần trong miếu, lập tức nói: “Nhanh đi tìm!”
Mười mấy tên thị vệ lập tức cầm đuốc, cầm đao bắt đầu lục tung trong đống đổ nát.
Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng phát hiện ra một bàn tay thò ra ngoài, trong tay còn nắm một mảnh vải vụn.
“Mau xem, có phải hắn không?” Có người kêu lên.
Mọi người vội vàng vây quanh, dỡ hết gạch ngói ra, giơ đuốc lên xem kỹ, đúng là Phàm Trần đã bị đập chết.
Một cây cột đổ xuống, khéo thay lại đập trúng đầu hắn ta, lúc bị đập trúng, hắn ta tỉnh lại, thấy mình đang ở trong ngôi miếu đổ nát, nhất thời choáng váng.
Không phải hắn ta vẫn luôn ở bên ngoài miếu sao, sao lại vào được đây?
Đoạn ký ức đó của hắn ta là một khoảng trống, dù có nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn ta bị đập ngã xuống đất, vẫn còn một chút ý thức, mơ mơ màng màng nhìn từng người đi ngang qua hắn ta, hắn ta không ngừng kêu cứu: “Cứu ta! Cứu ta!”
Không một ai dừng lại, mọi người đều bận rộn chạy trốn, thậm chí không ai để ý đến hắn ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn ta không từ bỏ, vẫn luôn kêu cứu, cuối cùng có một người dừng lại bên cạnh hắn ta, hắn ta túm lấy vạt áo của nàng ta: “Cứu ta...”
Người đó cúi xuống nhìn hắn ta, sau đó nhặt thứ gì đó bên cạnh hắn ta, đi đến trước mặt hắn ta: “Đáng đời! Đây là quả báo mà ngươi đáng phải nhận! Chết đi cho rồi!”