“Mau chạy đi!”
Trong miếu nhất thời hỗn loạn, lúc này Trần Thiếu Khanh cũng nghe tiếng động mà từ trong không gian đi ra, hắn nghe Tô Mặc hô, vội vàng chạy đến chỗ người Tô gia, sau đó thu hết người Tô gia và đồ đạc của họ vào không gian.
Hắn nhốt họ vào một căn phòng tối, sau đó đóng chặt cửa, nhanh chóng nắm tay Tô Mặc chạy ra khỏi miếu.
Người Tô gia đang hoảng loạn, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa.
Nương, người ở đâu?”
“Bân nhi, nương ở đây.” Tô phu nhân mò mẫm, đưa tay về phía Tô Bân.
“Nương, con sợ quá!” Là giọng của Tô Thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ca ca, đệ sợ! Tối quá!” Là Tô Lâm đang tìm ca ca mình.
Nhưng rất nhanh, họ như bị đổ ra từ đâu đó, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng.
Nhìn kỹ lại thì thấy mọi người đã ở trong xe ngựa.
Ngay cả Tử Thần và Đinh Lan cũng ở đó.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đúng vậy, sao đột nhiên lại đến đây?”
Mọi người đều bàn tán xôn xao, Tô phu nhân vén rèm kiệu nhìn ra ngoài, phát hiện nơi họ ở cách miếu đổ nát một khoảng, lão Lý đang dẫn mọi người di chuyển về phía này.
“Nương, người mau nhìn kìa, miếu đang rung chuyển.” Tô Thành mắt tinh nhìn ra bên ngoài kêu lên.
“Không ổn! Sập rồi!” Tô Bân kinh hô một tiếng, chỉ nghe bên ngoài “Ầm.” một tiếng nổ lớn, đất miếu lập tức sụp đổ.
May thay, lão Lý đã dẫn mọi người ra khỏi miếu, hắn quay lại nhìn, kêu lên: “Ai nhìn thấy người Tô gia rồi? Người Tô gia đâu? Sao không thấy một ai?”
Tô Bân thò tay ra khỏi cửa sổ xe ngựa: “Lý thị vệ, chúng ta đều ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-299.html.]
Lão Lý lúc này mới quay lại phát hiện ra họ, không ngờ họ hành động nhanh như vậy, đã lên xe ngựa từ lúc nào.
“Các người nhanh thật, sao ta không thấy các người ra ngoài?” Lão Lý có chút khó hiểu hỏi: “Đồ đạc còn chưa kịp thu dọn chứ?”
“Đã thu dọn hết rồi, đều ở trong xe.” Tô phu nhân đáp lời.
“Các người làm thế nào mà nhanh như vậy?” Lão Lý mặt đầy dấu chấm hỏi, hắn nghe thấy tiếng động liền hô mọi người chạy nhanh, vì quá hỗn loạn, cửa đều bị chặn, hắn và mấy tên thị vệ phải mất nửa ngày mới ra ngoài được.
Hắn thực sự không hiểu người Tô gia ra ngoài từ lúc nào.
“Lý ca, mọi người đã ra ngoài gần hết rồi.” Một tên thị vệ đến báo cáo.
“Kiểm tra số người theo danh sách.” Lý thị vệ ra lệnh.
Thế là thị vệ cầm danh sách bắt đầu kiểm tra từng người một.
May thay, trừ Phàm Trần ra, những người còn lại đều có mặt.
“Lý ca, Phàm Trần chưa ra ngoài.” Tên thị vệ điểm danh nói.
“Hắn ta vốn dĩ không vào trong, vẫn luôn ở bên ngoài, mau đi tìm xem hắn ta đi đâu rồi?” Lý thị vệ nói.
“Hình như ta có nhìn thấy hắn ta ở bên trong, chỉ là lúc đó hỗn loạn, chỉ thấy thoáng qua một cái mặt, ta nhìn giống hắn ta.” Tên thị vệ điểm danh do dự nói.
Lý thị vệ mặt tối sầm, chẳng lẽ Phàm Trần tự mình lẻn vào miếu?
Quả nhiên là người muốn c.h.ế.t thì không ai cứu được.
Thật kỳ lạ, miếu sập rồi, mưa cũng tạnh, chỉ còn lại cơn gió lạnh vẫn không ngừng thổi.
Những người lưu đày mặc quần áo mỏng manh đều run rẩy vì lạnh.
Tôn Hằng đã sớm chuẩn bị cho Tô gia một số quần áo dày, lúc này đều dùng đến.
Tô phu nhân bảo Trần Tú tìm ra bọc quần áo, sau đó phát cho mọi người, bảo mọi người mặc vào.
Chỉ có Tử Thần và Đinh Lan là không có, may thay, Tôn Hằng chuẩn bị thêm cho Tô phu nhân hai bộ, Trần Tú nhìn chiếc áo khoác bằng gấm mới tinh, thực sự có chút không nỡ đưa cho họ.