Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-05-04 22:47:42
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sách của ta mất rồi, ta để trong bọc nhưng không thấy đâu nữa.” Lương Sinh kêu lên.

“Vừa rồi có ai lại gần ngươi không?” Lão Lý hỏi.

Một câu nói nhắc nhở hắn, hắn nhìn về phía Tiểu Diệp: “Vừa rồi nàng ta bảo ta tìm thuốc trị thương cho nàng ta nhưng ta không có, sau đó nàng ta đột nhiên ngất đi, rồi tỉnh lại thì đi mất.”

Lão Lý nghe xong, mặt lạnh đi, đi về phía Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp vì bị thương ở lưng, nàng ta chỉ có thể lót tấm chăn mỏng bên dưới, rồi nằm sấp ngủ,

“Dậy!” Lão Lý đi đến quát.

Tiểu Diệp giật mình ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn: “Lý thị vệ, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đưa ra đây! Đưa sách của hắn ra đây!” Lý thị vệ đưa tay về phía nàng ta.

“Sách gì cơ?” Tiểu Diệp giả vờ ngây ngốc.

Lý thị vệ tiến lên đá ngã nàng ta, sau đó nhấc chăn của nàng ta lên, dùng sức giũ giũ: “Bịch.” một tiếng, có thứ gì đó từ trong chăn rơi xuống đất.

“Sách của ta.” Lương Sinh mừng rỡ chạy đến, nhặt quyển sách trên đất lên, sau đó ôm chặt vào lòng.

“Sao ngươi lại xấu xa như vậy, ngươi làm đủ mọi chuyện xấu, thật là quá xấu xa!” Tô Bân tiến lên chỉ vào Tiểu Diệp trách mắng.

Tiểu Diệp ngơ ngác, sao quyển sách này lại ở chỗ nàng ta?

Vân Mộng Hạ Vũ

Không phải Phàm Trần lấy đi rồi sao?

Nàng ta nhìn quanh tìm Phàm Trần, Trần Thiếu Khanh đá Phàm Trần ra khỏi không gian, đợi hắn ta tỉnh lại, đứng dậy thì đối diện với ánh mắt sắc như d.a.o của Tiểu Diệp.

Lão Lý cầm roi đi về phía Tiểu Diệp, vẻ mặt đầy sát khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-295.html.]

“Là hắn! Là hắn bày mưu!” Tiểu Diệp nhìn roi da, trong lòng sợ hãi, bản năng sinh tồn khiến nàng ta chỉ vào Phàm Trần nói: “Là hắn nói với ta rằng vị công tử này có một quyển sách quý như mạng sống, nói rằng chỉ cần lấy được quyển sách này thì có thể khống chế hắn, muốn hắn làm gì cũng được.”

“Vậy nên ngươi đã trộm?” Lão Lý trầm giọng hỏi.

“Không phải ta trộm, ta chỉ dụ hắn ra khỏi bọc, là hắn lấy.” Tiểu Diệp cười khẩy nói.

“Ả nữ nhân thối tha, ngươi nói bậy, ngươi đang vu khống!” Phàm Trần tức giận, vung nắm đ.ấ.m đánh vào mặt Tiểu Diệp.

Lão Lý đứng cạnh Tiểu Diệp, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Phàm Trần đ.ấ.m liên tiếp vào mặt và người Tiểu Diệp: “Ta đánh c.h.ế.t ngươi! Ả nữ nhân đê tiện! Đồ hại người!”

“Lý thị vệ, là hắn muốn trộm, ta chỉ bị hắn xúi giục, cứu mạng! Cứu mạng!” Tiểu Diệp bị đánh sưng mặt, đứng dậy chạy trốn tuyệt vọng, miệng còn kêu cứu.

“Chó cắn chó, một miệng lông, chẳng có thứ gì tốt đẹp!” Tô Bân đứng bên cạnh Lương Sinh nói.

“Ca Ca! Ca ca! Nương mất tích rồi, huynh mau đi xem đi, nương mất tích rồi!” Lúc này, Tô Quân vội vã chạy đến tìm Tô Bân nói.

“Cái gì?” Tô Bân kinh hãi, vừa rồi hắn vội vàng chạy đến, quả thực không để ý đến việc nương mất tích.

“Sao lại mất tích được, mau đi tìm!” Tô Bân vội vàng chạy về chỗ người Tô gia ngủ.

Hắn đột nhiên chỉ vào bên cạnh Trần Tú: “Mẫu thân không phải đang ở đó sao?”

Tô Quân không tin, chạy đến, giật chăn lên, Tô phu nhân lộ ra nửa khuôn mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Quân nhi, con làm gì vậy?”

“Mẫu thân, vừa rồi sao con không thấy người?” Tô Quân rất kinh ngạc.

Vừa rồi hắn đã tìm khắp nơi, lại quay về tìm một lần nữa, nếu Tô phu nhân nằm ở đây, hắn không thể không nhìn thấy.

Nhưng Tô phu nhân rõ ràng là đang ở đây, hơn nữa còn ngủ ngon lành như vậy.

Chẳng lẽ vừa rồi mắt hắn bị mù sao?

Loading...