Trong miếu đổ nát, Trần Thiếu Khanh khoanh tay nhìn Phàm Trần và Tiểu Diệp lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Lương Sinh.
Hai người loạng choạng, như hai xác sống.
Hắn thật sự không hiểu, trên thế gian này sao lại có loại kẻ ngu ngốc không thể dạy bảo như vậy.
Đã bị dạy dỗ thảm hại như vậy rồi, vậy mà vẫn không chịu sửa đổi.
Thật sự vừa ngu vừa xấu!
Trần Thiếu Khanh muốn xem thử hai người này rốt cuộc muốn làm gì.
“Trong bọc của hắn có một quyển sách, là do gia gia hắn để lại, là mạng sống của hắn, chỉ cần lấy được, coi như nắm được thóp của hắn, muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm nấy.” Phàm Trần khẽ nói.
“Thật không?” Tiểu Diệp nhẹ giọng hỏi: “Bọc ở đâu?”
“Mỗi ngày hắn đều gối đầu lên, không dễ ra tay.” Phàm Trần nói.
“Xem ta này.” Tiểu Diệp nói xong liền tiến về phía Lương Sinh.
Lương Sinh đang ngủ, đột nhiên cảm thấy mặt nóng hổi, mở mắt ra, hắn đối diện với một đôi mắt dịu dàng, hắn giật mình ngồi bật dậy: “Ai? Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Diệp làm nũng nói: “Ca ca, ta đau quá, huynh có thuốc không?”
Nàng ta vừa nói vừa tiến về phía hắn, Lương Sinh vô thức lùi về sau, dần dần rời xa bọc của mình.
Một đôi tay lặng lẽ lấy trộm bọc nhưng hắn lại không hề hay biết, vẫn căng thẳng nhìn Tiểu Diệp.
Hắn không biết nửa đêm nửa hôm nữ nhân này đến đây muốn làm gì?
“Ta không có, ngươi mau đi đi!” Lương Sinh quát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-294.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Giúp ta tìm chút thuốc được không, ta đau quá, ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi.” Tiểu Diệp nói xong liền trợn mắt ngã vào lòng hắn.
Lúc này, Phàm Trần đã trộm được bọc lấy sách, lại lặng lẽ đặt bọc về chỗ cũ, sau đó cúi người chuồn mất.
Trần Thiếu Khanh đuổi theo, ném một nắm thuốc mê làm hắn ngất đi, lấy sách trong lòng hắn ta ra, sau đó túm lấy cổ áo hắn ta, ném hắn ta vào không gian.
Lúc này, Lương Sinh ôm Tiểu Diệp có chút không biết làm sao, hắn muốn ném đi nhưng nhìn thấy nữ nhân này toàn thân là thương, lại có chút không đành lòng, không ném lại thấy ghê tởm.
Tiểu Diệp liếc trộm, thấy Phàm Trần đã đắc thủ, nàng ta từ từ mở mắt, đứng dậy khỏi lòng Lương Sinh, sau đó chỉnh lại y phục, lắc lư tự mình đi mất.
Hoàn toàn không để ý đến Lương Sinh đang ngây người phía sau.
Lương Sinh vẻ mặt nghi hoặc lại ôm bọc lên chuẩn bị đặt lại làm gối ngủ, đột nhiên cảm thấy bọc mềm đi nhiều, hắn hoảng hốt, vội vàng mở bọc ra, quả nhiên bảo bối của hắn không thấy đâu.
Đây là di vật duy nhất mà cha hắn để lại cho hắn, một quyển sách duy nhất.
Hắn nhất thời hoảng hốt, không thấy sách đâu, làm sao bây giờ?
Quyển sách này còn quan trọng hơn cả mạng sống của hắn, cho dù mất mạng cũng không thể mất quyển sách này.
Đây là lời hứa mà hắn đã đích thân nói với cha mình khi cha hấp hối.
Bây giờ sách mất rồi, hắn nghĩ mình dù có liều mạng cũng phải tìm lại, nếu không thì không sống nổi.
Nghĩ đến đây, hắn chạy thở hồng hộc đi tìm lão Lý, hắn đẩy lão Lý dậy: “Lý thị vệ, đồ của ta mất rồi, ta nhất định phải tìm lại.”
Lão Lý bị hắn lay tỉnh, trong lòng rất tức giận: “Ngươi mất cái gì, nửa đêm nửa hôm làm phiền lão tử ngủ, chán sống rồi à?”
“Lý thị vệ, ngươi g.i.ế.c ta cũng được, ta phải nói, sách tổ truyền của ta mất rồi, ta dù có c.h.ế.t cũng phải tìm lại được, nếu không tìm lại được, ta cũng chỉ có thể chết.”
Tô Bân bị tiếng ồn đánh thức, dụi mắt đứng dậy đi đến bên Lương Sinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”