Nhìn ánh mắt đại nương nhìn ca ca và đệ đệ hắn thì rõ ràng khác hẳn.
Ngày nào hắn cũng thấp thỏm không yên, rất lo lắng một ngày nào đó đại nương đột nhiên không cần mình nữa, rồi vứt mình ở một nơi nào đó.
Kể từ đó, hắn chưa từng ngủ một giấc ngon, đêm nào cũng bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc.
Đại nương và ca ca đang nói chuyện gì đó, hai huynh đệ hắn thì co ro ở góc tường, bên cạnh là Tử Thần đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đang yên đang lành, đột nhiên phát hiện Tử Thần bắt đầu lẩm bẩm một mình, tay còn vươn lên không trung vỗ vỗ, hai huynh đệ hắn nhìn mà sợ phát khiếp.
Nhưng Tô Côn vẫn phải giả vờ bình tĩnh để an ủi đệ đệ.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng chú ý đến hai hài tử đang co ro ở bên cạnh.
Nương của chúng rất đáng ghét nhưng hai hài tử thì rất vô tội, chúng không có quyền lựa chọn nương.
Tô Mặc lấy hai viên kẹo sữa từ trong không gian ra, lén nhét vào lòng Tô Côn và Tô Lâm.
Sau đó xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ của chúng.
Trần Thiếu Khanh vẫn luôn lặng lẽ nhìn nàng ở phía sau, Tô Mặc lại đi đến bên cạnh Tô phu nhân và Tô Bân.
Tô phu nhân và những người khác vẫn đang bàn tán về người nữ nhân vô lương tâm Tiểu Diệp kia.
“Người tốt không sống lâu, kẻ xấu thì sống ngàn năm, Mặc Mặc của ta tốt như vậy, vậy mà lại c.h.ế.t sớm, còn loại nữ nhân xấu xa như vậy thì lại có thể sống khỏe mạnh để hại người.” Tô phu nhân hận thù nói.
Nói đến Mặc Mặc, đôi mắt bà lại đỏ hoe, Tô Mặc đi tới, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc trắng của bà, tựa đầu vào vai bà.
Không biết vì sao mà nàng lại mất tập trung, hiện nguyên hình.
Tô phu nhân đột nhiên cảm thấy vai mình nặng trĩu, lại nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trần Tú và Tô Bân: “Mặc Mặc! Là Mặc Mặc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-292.html.]
Tiếng kêu của họ làm Tô Mặc giật mình, nàng đột nhiên nhận ra mình đã thất thố, lập tức lóe lên một cái, biến mất không thấy tăm hơi.
Tô phu nhân theo hướng mọi người chỉ tay nhìn lại nhưng không thấy gì cả, bà ngạc nhiên nói: “Mặc Mặc? Ở đâu? Các ngươi nhìn thấy không?”
“Phu nhân, ta thực sự nhìn thấy.”
“Nương, con cũng nhìn thấy!” Tô Bân vừa nói vừa nhìn mẫu thân với ánh mắt quả quyết.
“Ta cũng nhìn thấy.” Tô Thành cũng nghiêm túc gật đầu.
Tô phu nhân lập tức buồn bã: “Các ngươi đều nhìn thấy nhưng ta lại không nhìn thấy, Mặc Mặc, nương nhớ con quá, con để nương nhìn con một chút được không?”
Tô Mặc nghe xong lòng đau như cắt, đúng vậy, đã lâu như vậy rồi, mặc dù nàng và sư huynh vẫn luôn âm thầm bảo vệ Tô gia nhưng vẫn chưa để Tô phu nhân biết nàng còn sống.
Nhìn thấy Tô phu nhân đau buồn như vậy, nàng rất tự trách.
Nàng quyết định nhất định phải để nương và ca ca biết mình còn sống, nàng phải tìm cách gặp mặt gia đình.
Nghĩ đến đây, nàng quay đầu nhìn Trần Thiếu Khanh, hắn mỉm cười nhìn nàng, cũng rất nghiêm túc gật đầu.
Sư huynh lại hiểu được?
Vân Mộng Hạ Vũ
Tử Thần vẫn hơi nhắm mắt nhưng lại khẽ động môi, dường như đang nói gì đó.
“Không... gian?” Tô Mặc đọc được, sư phụ đang nói về không gian.
Nàng đột nhiên bừng tỉnh, sư phụ đang nhắc nhở nàng, đang giúp nàng nghĩ cách.
“Cảm ơn sư phụ.” Tô Mặc nhẹ giọng nói: “Đệ tử hiểu rồi.”
Lúc này, một tên thị vệ xách Tiểu Diệp bị đánh đầy thương tích trên người vào miếu đổ nát.
Vừa vào đã ném nàng ta xuống đất, như ném một con ch.ó chết.