Đặt xuân dược vào trâm có cơ quan, gặp phải khách hàng khó đối phó thì hạ thuốc họ, như vậy khi thuốc phát tác sẽ không còn tâm trí làm khó người khác, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong việc.
Giải quyết nhanh thì xong việc nhanh, cũng có thể tiếp thêm nhiều khách hàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hầu như các cô nương tiếp khách của Yên Vũ lâu thì ai cũng có một cái, dùng hết thuốc thì có thể tìm Trần Yên Vũ để lấy thêm.
Tiểu Diệp đổ bột thuốc này vào một chỗ: “Không ngờ trâm cài xuân dược mà Yên tỷ tặng cho chúng ta, không dùng trên người khách hàng, lại có thể dùng trên người Tô gia, cũng không tệ!”
“Tỷ tỷ, tỷ định bỏ thuốc này vào đâu?”
“Tất nhiên là vào bình nước của bọn họ, để cả già trẻ Tô gia đều uống nước có xuân dược, để cả nhà họ mất mặt đến tận nhà ngoại!”
Tiểu Diệp vừa nói vừa đổ thuốc vào bình nước của mình, sau đó lắc lắc: “Chỉ cần đổ một ít nước trong bình này vào bình nước của nhà họ, nhất định sẽ rất vui...”
Nói xong, nàng ta không nhịn được mà bật cười.
“Ôi! Cách này thật sự không tệ! Nghĩ đến cảnh lão thái bà và cả nhà họ mất mặt xấu hổ, thật là sướng!”
“Đúng vậy, tuyệt quá!”
Bảy tám người tụ tập lại nói chuyện rôm rả, vẻ mặt rất vui vẻ, như thể đã nhìn thấy cảnh Tô gia gặp xui xẻo.
Chỉ có hai người ở không xa bọn họ, không tham gia cũng không nói gì.
Họ là một cặp tỷ muội sinh đôi, tỷ tỷ tên Trương Liên, muội muội tên Trương Cúc, vì trên mặt đều có vết bớt nên không thể tiếp khách nên chỉ có thể ở trong thanh lâu làm một số việc nặng nhọc.
Tiểu Diệp và mọi người bàn bạc xong, lạnh lùng nhìn hai tỷ muội ở bên cạnh, sau đó đi tới nói: “Ngậm chặt miệng lại, nếu không xé rách miệng các ngươi!”
“Vâng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-284.html.]
“Biết rồi!”
Hai tỷ muội Trương Liên nhỏ nhẹ đáp lại.
“Đáng ghét!” Tô Mặc nghe rõ từng lời thì thầm của bọn họ.
Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng trách, câu nói này không hề sai.
Cuối cùng Tô Mặc cũng hiểu rằng có những người dù có c.h.ế.t cũng không đáng thương hại, thương hại họ chính là ngu ngốc.
Trần Thiếu Khanh đang giúp nàng sắp xếp không gian, Tô Mặc quyết định không tìm hắn nữa, tự mình giải quyết.
Bên Tô gia, Tô phu nhân và Trần Tú cùng Vu Đinh Lan đang bận rộn chuẩn bị cơm nước.
Lão Lý sai người từ bên ngoài ôm rất nhiều củi về nhưng đều ướt sũng, trời mưa to như vậy thì làm sao tìm được củi khô.
Tô Bân và Tô Quân nhóm lửa mãi mà không cháy, chỉ thấy khói đen bốc lên, không thấy ngọn lửa.
“Làm sao bây giờ? Khụ... Khụ...” Tô phu nhân bịt mũi, bị sặc đến chảy cả nước mắt.
Đột nhiên “Bịch.” ở góc tường vang lên một tiếng gì đó, Trần Tú nhìn lại, thấy sau bức tường đất mục nát có vẻ như có một đống gì đó: “Thành nhi, con qua xem xem, đó là cái gì?”
Tô Thành đáp một tiếng, chạy về phía bức tường đất, hắn kéo bức tường đất che đậy ra, vén lớp cỏ khô bên dưới, đột nhiên hét lên: “Nương, mau tới đây, ở đây có củi, toàn là củi khô.”
“Thật sao?” Nghe tiếng gọi của hắn, Tô Bân và Tô Quân lập tức chạy tới, cùng nhau dọn nốt bức tường đất, sau đó dỡ hết cỏ khô đi, quả nhiên bên dưới toàn là củi khô xếp ngay ngắn.
“Quá tốt rồi! Như vậy chúng ta có thể ăn cơm nóng rồi.” Trần Tú và Tô phu nhân nghe tin cũng vui mừng nói.
“Sao trong miếu đổ nát này lại có nhiều củi tốt như vậy?” Sau khi vui mừng, Tô phu nhân có chút do dự hỏi.