Tử Thần vẫn im lặng ngồi ở góc, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười, lạnh lùng nhìn những người đang nói bóng gió về Tô gia.
Nàng ấy đang nghĩ, làm thế nào để tìm cách chặn miệng mấy người này, nàng ấy không muốn mệt nửa ngày mà không được ăn một bữa cơm yên ổn.
Không lâu sau, lão Lý dẫn theo hơn mười thị vệ đi tới: “Nghe nói Tô phu nhân muốn nấu cơm chung với chúng ta? Thật sự làm phiền phu nhân rồi.”
Lão Lý tiến lên chắp tay nói.
“Không sao, chỉ thấy trời mưa không tiện tìm củi, chúng ta cùng nhau làm, có thể tiết kiệm củi cũng có thể tiết kiệm việc.” Tô phu nhân cười nói.
“Vậy thì vất vả rồi.” Lão Lý nói xong liền sai người lấy từ trên xe xuống một túi gạo nhỏ, còn có một ít rau đưa cho Tô phu nhân.
“Nhìn gì, còn không mau tới giúp?” Tô phu nhân nói với Tô Bân và Vu Đinh Lan: “Đinh Lan và Nhị di nương đi rửa rau, Tô Bân và Tô Côn đi tìm củi, cố gắng tìm loại khô ráo một chút.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lão Lý cũng phái mấy thị vệ đi cùng, vì thời tiết nên họ chỉ có thể tìm nhiều một chút, sau đó trở về chia cho mọi người.
“Quan gia, hay là chúng ta cũng đốt lửa cùng các người đi, chúng ta cũng có không ít người, cũng có thể làm việc.” Người nói là Tiểu Diệp của Yên Vũ lâu.
“Không được!” Tô phu nhân nghiêm giọng từ chối, không có chút thương lượng nào.
“Quan gia còn chưa nói, đến lượt bà làm chủ sao?” Tiểu Diệp tức giận nói.
“Đúng vậy, quan gia nói mới tính, hay là Tô gia các ngươi nói mới tính?” Có người phụ họa theo.
Bọn họ khiêu khích nhìn Tô phu nhân, sau đó lại nhìn lão Lý đầy mong đợi.
Lão Lý do dự một lát, vừa định mở miệng, Tô phu nhân đột nhiên lớn tiếng nói: “Hợp tác với Tô gia thì đương nhiên là Tô gia nói mới tính.”
Được! Ý tứ rất rõ ràng rồi, không cần hỏi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-283.html.]
Lão Lý cười gượng nhìn Tô phu nhân, nuốt những lời định nói xuống.
Những cô nương nhìn lão Lý không nói gì, trong lòng càng tức giận, mười mấy người nhìn nhau, đột nhiên bọn họ như đã bàn bạc xong, lặng lẽ đi sang một bên, không nói gì.
Tô Mặc vừa từ không gian ra đã nhìn thấy dáng vẻ lén lút của bọn họ, trong lòng chùng xuống, lặng lẽ đi theo.
“Tô gia thật đáng ghét, chúng ta phải nghĩ cách trừng trị bọn họ.” Tiểu Diệp vừa nói vừa vắt chiếc áo ướt sũng, sau đó dùng tay vuốt mái tóc ướt nhẹp lại, từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc trâm cài lại.
“Ồ, tặng Tiểu Diệp tỷ vẫn còn giữ trâm do Yên tỷ sao?” Có người hỏi.
“Đương nhiên, nếu không thì làm sao đối phó với những tên nam nhân thối tha kia?” Tiểu Diệp cười tà mị.
“Tiểu Diệp tỷ mau nói xem làm thế nào để trị cái bà già Tô gia kia, tốt nhất là trị cho cả nhà đều quy tiên... ha ha!”
Một cô nương ngoài hai mươi tuổi nói một cách âm u, trên khuôn mặt bẩn thỉu nở một nụ cười độc ác.
“Ừm, có cách, không biết các ngươi có muốn không?” Tiểu Diệp giũ giũ chiếc áo ướt dính trên người.
“Nói đi!”
“Các ngươi lại đây.” Tiểu Diệp vẫy tay về phía bọn họ.
“Ai còn mang theo trâm này không?” Tiểu Diệp chỉ vào trâm trên đầu mình hỏi.
“Ta có!”
“Ta cũng có!” Hai ba cô nương cũng rút từ trên đầu xuống đưa cho Tiểu Diệp.
Tiểu Diệp nhận lấy, ấn vào đầu trâm, hóa ra trên đầu trâm có một cơ quan, mở cơ quan ra, bên trong có một ít bột thuốc màu trắng.
Đây vốn là một vũ khí bí mật của các cô nương tiếp khách của Yên Vũ lâu, cũng là sáng chế của chính Trần Yên Vũ.