Lão Lý được Tôn Hằng nhờ vả phải chăm sóc người Tô gia, đặc biệt là Tô phu nhân, hắn nghĩ nếu trời mưa thì xe ngựa cũng không tránh khỏi bị vào nước, vẫn nên phòng ngừa trước thì hơn.
Tô Mặc từ xa đã nhìn thấy tất cả những điều này, nàng lại thêm phần cảm kích lão Lý.
Kế hoạch không thể thực hiện, cuối cùng trước khi họ tìm được chỗ tránh mưa thì trời đã đổ mưa.
Một trận mưa thu, một trận lạnh lẽo.
Mưa mang theo hơi lạnh rất nhanh đã làm mọi người ướt sũng.
Mười mấy tên thị vệ đều mặc áo tơi đội nón lá nhưng đám người lưu đày này thì thảm rồi, chẳng có gì cả, thậm chí trên đầu còn chẳng có một chiếc lá cây, chỉ có thể đứng chịu trận.
Bốn phía trọc lóc, không có chỗ trú, không có chỗ trốn.
Mười mấy cô nương của Yên Vũ lâu và mấy thư sinh phía sau đều trở thành gà ướt sũng.
Tất cả đều chật vật không chịu nổi, mưa lớn khiến người ta không mở mắt ra được, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể chịu đựng, dẫm lên bùn đất dưới chân, bước từng bước nặng nhọc về phía trước.
Người Tô gia thì vẫn ổn, ngồi trong xe ngựa, trên xe còn phủ tấm vải dầu mà lão Lý đưa cho.
Đột nhiên một trận gió thổi qua, tấm vải dầu bị thổi bay đi, mấy cô nương của Yên Vũ lâu thấy vậy, liền xông lên tranh giành, muốn giành được để che mưa.
Vài cô nương vì một tấm vải dầu mà đánh nhau, lăn lộn trong bùn đất.
“Cút hết ra cho ta, không ai được giành tấm vải dầu này.” Lão Lý cưỡi ngựa vung roi quát.
Đám cô nương đang giằng co vội vàng đứng dậy, chỉ thấy bọn họ đều đã thành người bùn, tóc tai bù xù, nước bùn theo đuôi tóc nhỏ từng giọt, mặt mũi không còn nhìn ra màu sắc, từng cô nương xinh đẹp đã biến thành khỉ bùn.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-280.html.]
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh mặc áo mưa cưỡi ngựa nhìn đám người này, không khỏi lắc đầu, quả nhiên người c.h.ế.t vì tiền, chim c.h.ế.t vì thức ăn.
Vì một tấm vải dầu che mưa mà có thể đánh nhau như vậy, nếu nhìn thấy những thứ vàng bạc thì chẳng phải sẽ g.i.ế.c người sao?
“Cút hết cho ta! Tấm vải dầu này là ta cho Tô gia, ta xem ai dám giành, ta sẽ đánh gãy tay các ngươi.”
Lão Lý dùng roi quất mạnh về một hướng, uy h.i.ế.p bọn họ.
Đuôi roi vừa vặn quất vào người Tiểu Diệp, nàng ta đau đến giật mình, vội vàng ôm chặt lấy người.
Nàng ta dùng ánh mắt căm hận nhìn lão Lý, lại chuyển ánh mắt sang xe ngựa Tô gia, nghiến răng nghiến lợi!
Xe ngựa Tô gia không còn vải dầu, không lâu sau cũng bị mưa làm ướt đẫm, chỉ là Tôn Hằng đã sớm chuẩn bị sẵn áo tơi và nón lá cho mọi người, Trần Tú đã sớm lấy ra cho mọi người mặc vào.
Chương Tử Yên c.h.ế.t nên có thừa một cái, Trần Tú trực tiếp đưa cho Tử Thần.
Trong xe trừ cô nương đầu bếp mặt đen, mọi người đều mặc áo tơi đội nón lá.
Tô Bân do dự, đưa đồ che mưa trong tay cho Vu Đinh Lan: “Nàng mặc vào đi.”
Mọi người đều rất kinh ngạc, vì sao nương và đại ca lại đối xử tốt với cô nương đầu bếp này như vậy, không chỉ gọi nàng ấy lên xe, đại ca còn đưa đồ che mưa cho nàng ấy.
Tức thì Tô Bân có thể cảm nhận được trong xe tràn ngập những bong bóng nghi vấn của mọi người.
Nhưng nương đã dặn hắn, chuyện này không được nói cho ai biết, chỉ có hai người bọn họ biết.
“Đại ca, vì sao huynh lại đưa cho nàng ấy?” Tô Quân nhỏ giọng hỏi: “Mưa lớn như vậy, chẳng lẽ huynh muốn bị ướt sao?”