Vài tên thái giám vội vàng đáp lời, lăn lộn bò lê chạy đến Thái y viện.
Nhưng nửa đường gặp được tiểu thái giám đi theo Lý thái y: “Lý thái y đâu, tìm được hoa tuyết liên ngàn năm chưa?”
“Hoa tuyết liên gì chứ, cả phòng thuốc đều trống không, cái gì cũng không còn!”
Ngay lập tức có thái giám bẩm báo lại chuyện này cho hoàng hậu nương nương, Lưu hoàng hậu nghe xong thì trước mắt tối sầm, suýt ngã xuống đất.
“Nương nương! Không xong rồi! Không xong rồi! Quốc khố bị trộm rồi, bị trộm sạch rồi~”
Một tên thị vệ chạy vào quỳ xuống đất bẩm báo.
“Cái gì? Lại bị trộm rồi? Lại... lại hết sạch?” Không biết từ lúc nào Triệu Tuyên đã tỉnh lại, nghe thấy câu này, ông ta dùng hết sức ngẩng đầu nhìn tên thị vệ đang quỳ dưới đất.
Tên thị vệ bất lực gật đầu: “Đều hết sạch, cái gì cũng không còn!”
“Phụt!” Triệu Tuyên phun ra một ngụm máu, trợn trắng mắt, lập tức tắt thở.
Lúc này, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã đuổi kịp đoàn người lưu đày, hai người cưỡi ngựa nhìn đoàn người đang chậm rãi tiến về phía trước từ xa.
“Sư huynh, ta cũng muốn học thuật dịch chuyển tức thời, huynh dạy ta đi.” Tô Mặc nhìn Trần Thiếu Khanh nói.
“Sao thế? Không muốn ta bế muội nữa à?” Trần Thiếu Khanh nhìn nàng với vẻ thích thú.
Tô Mặc lại đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh: “Sư huynh, huynh nói bậy gì thế?”
Tô Mặc quay đầu nhìn hắn nói lớn: “Đã nói rồi, huynh phải dạy ta! Không được nuốt lời~” Nói xong liền thúc ngựa phi về phía đoàn người.
Đoàn người đi về hướng Nhạn Sơn Quan, càng đi về phía Bắc, thời tiết càng lạnh, gió cát cũng càng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-279.html.]
“Nghe nói qua Nhạn Sơn Quan là sa mạc rồi, đó là nơi chim không thèm ỉa, sống sót đi vào thì chưa chắc đã sống sót đi ra.”
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói rồi, nơi đó rất đáng sợ, gió cát lớn có thể thổi bay người đi.”
Vài cô nương của Yên Vũ lâu thì thầm to nhỏ.
“Hừ! Đến lúc đó e rằng xe ngựa Tô gia cũng chẳng dùng được nữa, nghe nói nơi đó chỉ có thể cưỡi lạc đà.” Một cô nương liếc nhìn xe ngựa Tô gia nói.
“Thật sao! Vậy thì họ cũng giống như chúng ta thôi, cũng chẳng có gì oai phong nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mười mấy cô nương của Yên Vũ lâu đã sớm không ưa nhìn cảnh Tô gia ngồi trong xe ngựa, bọn họ không những để Tử Thần ngồi cùng giống như bọn họ, mà còn để nha hoàn nấu cơm mặt mày đen nhẻm mới đến cũng ngồi lên.
Rõ ràng là muốn chọc tức mấy ả mà.
Khoảng gần trưa, lão Lý nhìn trời, trời âm u, hắn nhìn về phía trước toàn là những sườn đồi trọc, ngay cả cây cũng rất ít.
Nếu trời mưa thì muốn trú cũng chẳng có chỗ trú.
Nghĩ đến đây, lão Lý nói: “Chúng ta không thể nghỉ được, cứ đi về phía trước trước đã, tìm được chỗ tránh mưa rồi hãy nghỉ.”
“Quan gia, nếu trời tối mà vẫn không tìm được thì chẳng phải chúng ta sẽ mệt c.h.ế.t sao?” Một cô nương của Yên Vũ lâu tên Tiểu Diệp nói.
“Đầu óc ngươi có vấn đề à, đến tối thì mưa sớm đã dội các ngươi thành gà ướt rồi, ngươi có thể nghỉ bất cứ lúc nào.” Một tên thị vệ trêu chọc nàng.
“Không thể nói là chúng ta, chỉ là mấy người bọn ta thôi, người Tô gia ngồi trong xe thì có sợ gì.” Tiểu Diệp nói xong thì liếc nhìn xe ngựa Tô gia một cái thật dữ.
Lời này dường như nhắc nhở lão Lý, hắn vung tay nói: “Đi tìm một tấm vải che mưa phủ lên xe ngựa Tô gia.”
Nói xong hắn còn liếc nhìn Tiểu Diệp một cái đầy khiêu khích, Tiểu Diệp nhận được ánh mắt này của hắn thì lập tức sợ đến không dám nói gì nữa.