Tô Mặc vung tay nhỏ, ngay lập tức những thứ này đều vào không gian của nàng.
Nàng quay mặt nhìn thấy trong tủ ở bức tường bên kia ngoài một số dược liệu thường thấy, còn có hải long, long diên hương, đông trùng hạ thảo, nhung hươu, bàn chân gấu, hoàng bá, huyết kiệt, trầm hương, đàn hương, băng cầu tử, trọng lâu...
Vân Mộng Hạ Vũ
Hầu như có thể tìm thấy tất cả các loại dược liệu quý hiếm ở đây, Tô Mặc nhìn Trần Thiếu Khanh, hai người nhìn nhau cười, đồng thời vung tay, ngay lập tức căn phòng trở nên trống rỗng, ngay cả giá để hàng cũng bị lấy đi.
Hai người vừa làm xong thì nghe thấy tiếng mở cửa, thì ra Lý thái y dẫn người đến tìm hoa tuyết liên ngàn năm.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn họ đi vào, đúng như dự đoán, họ thấy Lý thái y há hốc mồm, họ mới thong thả đi ngang qua Lý thái y, đi ra khỏi phòng thuốc.
“Á! Thuốc đâu! Thuốc đâu rồi!” Trong phòng vang lên một tiếng kêu kinh hãi.
Tiếng kêu làm kinh động các thái y ở tiền viện, mọi người vội vàng chạy đến đây.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn Thái y viện náo nhiệt khác thường, hai người ngẩng đầu cười lớn không tiếng động rồi đi ra ngoài.
“Sư huynh, làm tốt lắm, khen chúng ta nào!” Tô Mặc giơ ngón tay cái về phía Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh rất phối hợp gật đầu với ngón tay cái của nàng.
Hai người đến cung Càn Hòa, nghe thấy tiếng kêu than khắp cung.
“Sao thế, tên cẩu hoàng đế này đã c.h.ế.t rồi sao?” Trần Thiếu Khanh hỏi.
“Không, thuốc ta hạ, ông ta phải quằn quại ba ngày ba đêm mới c.h.ế.t vì thủng ruột, để ông ta c.h.ế.t nhanh như vậy, chẳng phải là quá dễ dàng cho oongta sao.” Tô Mặc đắc ý nói.
Đột nhiên nàng nhớ ra chuyện gì đó: “Nghe nói tên cẩu hoàng đế này để Vũ phi nương nương nhận rất nhiều nghĩa nữ nghĩa tử, lại được không ít vàng bạc, sư huynh, chúng ta đi xem thử?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-278.html.]
“Được!”
Tô Mặc quen đường quen lối đến quốc khố, Trần Thiếu Khanh lấy một gói bột từ trong không gian rắc về phía những tên lính canh, mấy tên lính lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Tô Mặc lấy con d.a.o găm kim cương ra định mở khóa, Trần Thiếu Khanh vung tay lấy ra một khẩu s.ú.n.g lục có gắn ống giảm thanh, chỉ nghe thấy một tiếng “Bùm”, ổ khóa rơi xuống, Tô Mặc đưa tay đỡ lấy.
Hai người mở cửa đi vào, Tô Mặc lấy đèn pin chiếu vào kho báu, không khỏi lại kinh ngạc.
Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cẩu Hoàng Đế lại tích trữ được nhiều vàng bạc châu báu đến vậy, ước chừng có đến cả trăm cái rương.
Thời gian cấp bách, không kịp xem kỹ, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cùng lúc vung tay thu hết những thứ này vào không gian.
“Sư huynh, chuyện dọn dẹp không gian cứ giao cho huynh nhé.” Tô Mặc có chút nũng nịu nói, hai mắt to tròn nhìn hắn.
“Được!” Trần Thiếu Khanh cười cười, lại đưa tay vuốt mái tóc dài của Tô Mặc: “Chúng ta nên về rồi chứ?”
Tô Mặc gật đầu, vành tai lại đỏ lên, nàng biết sư huynh lại sắp ôm nàng rồi, quả nhiên Trần Thiếu Khanh đi về phía nàng.
Tô Mặc không dám nhìn hắn, nàng sợ tim mình sẽ nhảy ra ngoài mất.
Sao lại thế này? Tô Mặc có chút không thích bản thân mình hiện tại.
Một đôi bàn tay to ôm lấy Tô Mặc, hai người biến mất trong nháy mắt.
Lúc này, trong cung Càn Hòa loạn thành một đoàn, Hoàng đế Triệu Tuyên lại bắt đầu nôn ra máu, từng ngụm một, càng lúc càng nhiều.
Ông ta nhắm mắt thở hổn hển, Lưu hoàng hậu và Vũ phi cùng mấy vị hoàng tử đều sợ hãi, tranh nhau kêu lên: “Lý thái y đâu, sao vẫn chưa đến! Mau phái người đi gọi!”