“Chúc mừng muội đã trả lời đúng!” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa không khỏi ôm chặt Tô Mặc hơn.
Lúc này Tô Mặc mới nhớ ra mình vẫn còn trong lòng Trần Thiếu Khanh.
Nàng vùng vẫy, muốn thoát ra, đột nhiên nhìn thấy sau tảng đá giả cách đó không xa có hai người vội vã đi tới.
“Không xong rồi, tên Dương thần y này là thần y chó má gì chứ, bệ hạ uống thuốc của ông ta, hôn mê bất tỉnh, còn thỉnh thoảng nôn ra máu.”
“Đúng vậy, chuyện này không xong rồi, đại hoàng tử bảo chúng ta nhanh đi mời thái y, nhanh lên! Chúng ta chạy nhanh lên nào!”
Người đang nói chuyện là hai tiểu thái giám, hai người vừa nói vừa chạy.
“Mặc Mặc, thuốc của muội bắt đầu có hiệu lực rồi sao?” Trần Thiếu Khanh cười nói.
“Mời thái y? Cho dù là Thiên vương lão tử đến cũng vô dụng!” Tô Mặc hừ lạnh một tiếng!
“Ha ha! Không tệ! Rất xứng với ta!” Trần Thiếu Khanh cười nói.
Tô Mặc phát hiện từ khi sư huynh xuyên không đến đây, dường như đã trở thành một người khác, hình tượng lạnh lùng không còn nữa, hắn thích cười, còn rất thích trêu chọc nàng.
Đây có phải là thích trong truyền thuyết không?
Trong lòng Tô Mặc ngọt ngào, lẩm bẩm.
Ánh mắt xoay chuyển, nàng quay đầu lại, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Trần Thiếu Khanh.
Lạ thật, Trần Thiếu Khanh như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn gật đầu rất chắc chắn.
Lúc này, trong lòng Tô Mặc như được rót mật, hóa ra sư huynh thực sự thích nàng.
“Mặc Mặc, ngẩn người làm gì, sao còn không đi?” Trần Thiếu Khanh có chút khó hiểu nhìn Tô Mặc đang ngẩn người, khuôn mặt nhỏ còn ửng hồng, giống như một quả táo chín mọng.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-276.html.]
“Được~” Tô Mặc đáp lời một cách giòn tan.
Hai người ẩn thân theo sau hai tên thái giám đến Thái y viện, tên thái giám chạy vào hỏi: “Lý thái y có ở đây không?”
Một thái y đứng lên, chỉ tay về phía sau: “Ông ấy đến phòng thuốc rồi.”
Hai tên thái giám nghe xong vội vàng chạy đến phòng thuốc ở hậu viện, vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi: “Lý thái y, mau đi thôi, bệ hạ nôn ra m.á.u rồi.”
Lý thái y nghe tiếng chạy ra: “Có chuyện gì vậy? Không phải hôm nay có thần y bên ngoài cung đến khám cho bệ hạ sao?”
“Ôi chao, còn thần y gì nữa, bệ hạ uống thuốc của ông ta thì hôn mê bất tỉnh, còn nôn ra mấy ngụm máu, đại hoàng tử điện hạ bảo Lý thái y mau qua đó.”
Tên thái giám vừa nói vừa kéo Lý thái y đi.
“Chờ đã, ta khóa cửa trước.” Lý thái y vừa nói vừa định đi khóa cửa.
“Giao cho bọn họ là được.” Vừa nói vừa chỉ vào những y quan đang phơi thuốc bên ngoài phòng.
“Được rồi, lát nữa ngươi khóa cửa, ta đi lấy hộp thuốc.” Lý thái y vừa dứt lời, một tên thái giám khác đã ôm hộp thuốc chạy đến.
“Mau đi thôi, không thể chậm trễ thêm được nữa.” Tên thái giám giục.
Không ai trong số họ để ý, cửa phòng thuốc khẽ mở một khe, sau đó tự đóng lại.
Lý thái y và hai tên thái giám vừa chạy vừa xông đến Càn Hòa cung, vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng kêu kinh hãi: “Hoàng thượng, hoàng thượng!”
“Hoàng thượng, người làm sao vậy?”
Là tiếng gọi vội vã của Lưu hoàng hậu và Vũ phi nương nương.
Trên mặt đất, một nam nhân trung niên đang quỳ run rẩy, không ngừng dập đầu, còn không ngừng nói: “Tha mạng! Xin nương nương khai ân tha mạng.”
“Cái đầu của ngươi chắc chắn không giữ được rồi, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện trong lòng rằng bệ hạ không sao, nếu không nhất định sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!” Lưu hoàng hậu hừ lạnh nói.