Trong lòng hắn ta cảm thấy có gì đó không ổn ở cái cây chắn ngang này.
Trên xe hắn ta có nhiều vàng như vậy, không thể không phòng.
“Các ngươi mau đi dời cái cây này đi! Phải nhanh lên!” Vương Cố ra lệnh.
Vài người nhận lệnh đi.
Cái cây không lớn, không lâu sau đã được dời đi, đoàn xe tiếp tục tiến lên, không hiểu sao trong lòng Vương Cố luôn thấp thỏm, cứ cảm thấy bất an.
Về phần tại sao, hắn ta cũng không nói ra được.
Vương Chí rót rượu cho hắn ta nhưng hắn ta không có tâm trạng uống.
“Ca ca đa nghi quá rồi, chúng ta mang theo nhiều cao thủ như vậy, sợ gì chứ? Huống hồ xe của chúng ta đều có dấu hiệu, chẳng lẽ lại có người muốn gây thù chuốc oán với Ngự sử đại nhân sao?”
“Không phải thế, ta cứ cảm thấy chuyện này rất quỷ dị...”
Lời Vương Cố còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy xe nghiêng về một bên, sau đó lật sang bên phải, bên phải là một con sông nước chảy xiết, xe lăn xuống dốc, sau đó lại lăn xuống sông.
“Không xong rồi! Xe của công tử và tiểu thư lật rồi!”
Vương Cố và Vương Chí mơ hồ nghe thấy tiếng kêu trên cao.
Xe vẫn lăn, cuối cùng khi sắp đến gần bờ sông thì dừng lại, hóa ra là binh lính đã nhảy xuống, mấy người cùng nhau chặn xe lại.
Bọn họ vất vả kéo huynh đệ Vương Cố ra khỏi xe.
Trên người và trên mặt hai người đều có vết thương, đầu còn chảy máu.
“Công tử, xe của tiểu thư không cứu được nữa rồi.” Một người lính chỉ vào dòng sông nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Cố nhìn lại, phát hiện xe của Vu Đinh Lan đã lăn ra giữa sông, không lâu sau xoay một vòng rồi chìm xuống.
“Mau đi vớt! Mau đi vớt!” Vương Cố lớn tiếng kêu: “Các ngươi để lại hai người trông xe, những người còn lại đều đến vớt cho ta, nhất định phải vớt tiểu thư lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-272.html.]
Bất kể có cứu được hay không, cũng phải diễn cho đủ, nếu không về Vu gia kia trách móc mình, mình mới có lời để nói.
Lập tức, những người lính đang trông xe chở hàng cũng xuống hết, cùng nhau xuống sông vớt người.
Nước chảy quá xiết, bọn họ còn chưa đến gần, đã mấy lần suýt bị cuốn trôi.
“Công tử, không được, không đến gần được.” Một người lính đáp.
“Công tử, ta vớt được một đôi giày.” Có người giơ một đôi giày thêu hoa lên nói.
Vương Cố gật đầu: “Thôi, các ngươi lên đi, xem ra tiểu thư đã gặp nạn rồi.”
Nói xong, hắn ta nhìn dòng nước xiết với vẻ mặt đau buồn.
Binh lính lên đưa đôi giày cho Vương Cố, hắn ta cất đi, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vương Chí nhíu mày, khóe miệng giật giật.
Vương Chí gật đầu: “Các ngươi về giải thích rõ ràng với Vu phòng ngự, chúng ta đã hết sức rồi.”
“Yên tâm đi, công tử.” Vài người lính đều lớn tiếng đáp.
Vài người dìu hai công tử trở lại quan lộ nhưng phát hiện hai người trông xe đã mơ màng.
Vương Chí tức giận đá mỗi người một cái, sau đó nhanh chóng kiểm tra số thùng, may là không thiếu thùng nào.
Chỉ là những thùng này dường như có gì đó khác với trước, màu sắc có vẻ tối hơn, hình như hoa văn cũng có chút khác biệt.
Vương Chí còn đang do dự, đột nhiên nghe Vương Cố nói: “Còn chần chừ gì nữa, còn không mau đi!”
Hắn ta vội vàng chạy đến trước mặt đại ca.
Nơi này có chút tà khí, không nên ở lâu.
Xe ngựa của bọn họ đã hỏng, phía trước lại toàn là xe chở hàng, bất đắc dĩ, hai người đành phải chen chúc ngồi trên xe chở hàng.
Đoàn xe lại bắt đầu tiến về phía trước.
“Này~ sao ta cảm thấy hình như chạy nhanh hơn rồi.”