Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-05-04 01:43:29
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Tử Yên gật đầu: “Được~ Xong chuyện này, chàng nhất định phải nghĩ cách cứu ta ra, phải biết rằng nếu ta làm như vậy, sẽ đắc tội với tất cả thị vệ dẫn đội, tuyệt đối không thể quay về được, hơn nữa ta còn có một bất ngờ dành cho chàng...”

“Tử Yên, sau này có ta, không ai dám bắt nạt nàng, chỉ cần làm tốt chuyện này~” Kiều Uyển ngẩng đầu nhìn, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt và tàn nhẫn.

Diệt trừ được Tô Bân, nữ nhân này còn có tác dụng gì?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn ta mới không cần một người đã bị người khác chơi chán, lại còn bị lưu đày.

Chớp mắt, hắn ta lại dịu dàng nói với Chương Tử Yên: “Không còn sớm nữa, sắp đến giờ ngọ rồi, mỗi ngày tri phủ đại nhân đều đến tửu lâu Kiều gia chúng ta ăn cơm, muội cầm lệnh bài này đến đó tìm ông ta, tiểu nhị trong tiệm sẽ chỉ cho muội biết ông ta ở đâu, muội đi đi.”

Chương Tử Yên nhận lệnh bài, gật đầu rồi đi.

Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh mới biết thì ra Tô Bân đã được thả ra, như vậy cũng tốt, đỡ cho bọn họ phải đến đại lao tìm hắn.

Nhìn Chương Tử Yên dẫn Tô Côn từ trong một con hẻm ra, hướng về phía tửu lâu Kiều gia mà đi.

Nàng ta đã liều mạng rồi, để có thể ở bên người mình quan tâm, nàng ta nguyện làm mọi thứ.

Cho dù phải đánh đổi cả mạng sống này.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lặng lẽ đi theo sau nàng ta.

“Sư huynh, sao huynh không để ta dùng một gói thuốc bột giải quyết luôn tên súc sinh này?” Tô Mặc hỏi.

“Giết người không đổ m.á.u mới là cao thủ, Mặc Mặc, muội hiểu không?” Trần Thiếu Khanh cười hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-260.html.]

Tô Mặc chớp chớp mắt, đột nhiên nàng hiểu ra điều gì đó, liên tục gật đầu: “Hiểu rồi, vẫn là sư huynh suy nghĩ chu toàn.”

Hai người bám theo Chương Tử Yên, nhìn nàng ta vừa hỏi vừa tìm đường đến tửu lâu Kiều gia.

Nàng ta đến cửa, đưa lệnh bài cho một tiểu nhị, sau đó nói rõ mục đích đến, tiểu nhị thấy lệnh bài vội vàng dẫn nàng ta lên lầu, sau đó chỉ vào một căn phòng trong cùng: “Chính là căn đó.”

Nói xong, vội vàng đi mất.

Chương Tử Yên bảo Tô Côn ở bên ngoài đợi nàng ta, nàng ta muốn một mình vào trong.

“Nương, người đi vào đó làm gì?” Tô Côn không muốn xa mẫu thân, hắn nắm lấy tay Chương Tử Yên hỏi.

“Ngoan, nương đi đi rồi về ngay, con ở đây đừng đi đâu.” Nói xong, nàng ta bẻ tay Tô Côn ra, đẩy cửa đi vào.

Tô Côn đứng ngoài chờ đợi, đột nhiên một đôi tay ôm ngang eo hắn, nhẹ nhàng điểm một cái vào sau gáy hắn, hắn liền ngất đi.

Tô Mặc cũng đưa Tô Côn đã ngất vào không gian, sau đó cùng Trần Thiếu Khanh áp tai vào cửa phòng nghe ngóng động tĩnh bên trong.

“Quả nhiên là như vậy sao? Tô Bân dụ dỗ nghĩa nữ của Ngự sử đại nhân là Đinh Lan?” Một giọng nói của một nam nhân trung niên truyền ra.

“Vâng, dân phụ tận tai nghe thấy Tô phu nhân và Nhị di nương Trần Tú đều giúp Tô Bân bày mưu tính kế, sau đó lợi dụng cơ hội hôm nay ra ngoài mua sắm, dụ Đinh Lan ra khỏi Kiều phủ, trước khi đi, bọn họ còn liên lạc với người ngoài trộm kho bạc Kiều gia.”

Những lời nói của Chương Tử Yên đương nhiên là Kiều Uyển dạy cho nàng ta, nếu không nàng ta sẽ không nói chặt chẽ như vậy.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nghe rõ mồn một, nữ nhân này thật ngốc, bị người ta lợi dụng đến mức không còn gì, vậy mà vẫn ra sức như vậy.

Quả nhiên chuyện này đã khiến Từ Dịch Chi chú ý: “Ngươi nói ngươi là di nương Tô gia, ngươi ra khỏi ngục như thế nào?”

Loading...