Vì hầu hết mọi người đều ra phía trước tiếp khách nên hậu viện này hầu như không có ai, ngay cả khi có một hoặc hai người, Tô Mặc cũng dùng một ít thuốc bột là giải quyết được.
Chỉ còn lại tiền sảnh và phòng tân hôn của đại thiếu gia Kiều Uyển, tạm thời để lại cho bọn họ, sau này còn nhiều cơ hội thu dọn.
Bởi vì sẽ sớm có người dọn dẹp Kiều gia.
Nghĩ đến việc gặp sư huynh ở cửa, Tô Mặc vội vã chạy ra cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong thư phòng, Kiều Quảng tỉnh lại, Vương Cố và Vương Chí cũng lần lượt mở mắt.
“Không ngờ rượu Kiều gia lại mạnh đến vậy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Vương Cố dụi mắt khen ngợi.
“Đó là điều đương nhiên, tiểu dân biết Ngự sử đại nhân thích uống rượu, đã chuẩn bị sẵn một trăm vò rượu để kính tặng ngài ấy, tất nhiên hai vị công tử cũng có phần.” Kiều Quảng xoa trán, cũng có chút bối rối.
Rượu Kiều gia tuy mạnh nhưng không gây đau đầu, sao hôm nay chỉ một chén rượu mà đầu đau như búa bổ?
Ông ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng trước mặt hai vị công tử, ông ta không thể để lộ ra điều gì.
“Được rồi, không còn sớm nữa, rượu cũng đã uống rồi, nhanh chóng đóng xe thôi.” Vương Cố khoát tay ra lệnh.
Kiều Quảng nghe xong vội vàng dừng câu chuyện, rồi cầm chìa khóa trên bàn đi về phía kho hàng phía sau.
Vương Cố dẫn người đi theo phía sau.
Kiều Quảng mở cửa kho hàng, rồi cười nói: “Đi chuyển đi, mười mấy thùng ở cửa này là của các ngươi, những thùng gỗ đàn hương phía sau là để kính tặng Ngự sử và các vị công tử.”
Vương Cố cười giả lả gật đầu, vẫy tay cho người vào chuyển.
Vài tên lính nghe lệnh đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-252.html.]
Không lâu sau, có người đi ra nói: “Kho hàng trống không, không có gì cả.”
Vương Cố sa sầm mặt mày: “Kiều lão gia đây là đang đùa giỡn với chúng ta sao?”
Sắc mặt Kiều Quảng tái mét, cúi người nói: “Tiểu dân nào dám, những thứ trong kho hàng là hôm qua do tiểu dân và Uyển Nhi đích thân sắp xếp, sao có thể không có được.”
Nói xong, ông ta vén vạt áo, nhanh chân bước lên bậc thang vào kho hàng.
Vương Cố và Vương Chí cũng đi theo vào.
Nhìn căn phòng trống rỗng, Kiều Quảng suýt ngã quỵ xuống đất, ông ta cố gắng gượng dậy, nhịn cơn hoảng loạn trong lòng lên tầng hai, quả nhiên cũng trống rỗng.
Vàng bạc của ông ta đâu? Tranh chữ cổ của ông ta đâu? Đồ cổ và tượng Phật ngọc của ông ta đâu?
“Sao thế này? Làm sao mà thế này?” Kiều Quảng thất thanh.
“Làm sao là như thế nào? Kiều lão gia hỏi ai? Không phải nên hỏi ông sao?” Vương Cổ âm dương quái khí trêu chọc.
“Kiều Quảng, ngươi đừng có giở trò, mau lấy vàng ra đây, nếu không khi về ta sẽ nói với cha ta, nhất định sẽ lấy đầu ngươi.” Vương Chí hung hăng tiến lên túm lấy cổ áo Kiều Quảng gào lên.
Kiều Quảng vừa tức vừa vội: “Ta... ta...” nói được hai chữ thì trợn mắt c.h.ế.t ngất.
“Tên già này lại giả chết.” Vương Chí tiến lên định đá Kiều Quảng một cước.
Vương Cố ngăn hắn lại: “Nếu g.i.ế.c người thì không lấy được tiền, ông ta giả c.h.ế.t thì sao, chẳng phải còn có nhi tử của ông ta sao?”
Nghe nói kho hàng xảy ra chuyện, cha ngất xỉu, Kiều Uyển vội vã chạy đến, vừa đến cửa thì thấy mẫu thân mình là Triệu thị dẫn theo mấy bà v.ú vội vã chạy tới.
“Không xong rồi, Uyển Nhi, không xong rồi!” Triệu thị nắm lấy tay hắn ta, suýt ngã xuống đất, tóc tai bù xù, mặt đầy nước mắt.
“Nương, có chuyện gì vậy?” Kiều Uyển vội vàng hỏi.