“Đinh Lan, con dâu tốt của ta, ta ngày đêm mong ngóng cuối cùng cũng đợi được con, chính là muốn giao gia đình này cho con.
“Con xem đây là tất cả chìa khóa quản gia và khế ước của tất cả các cửa hàng của chúng ta, còn có cả khế ước ở quê nữa, ta đều giao cho con.”
“Đúng rồi, con dâu ngoan, còn cả kho lương và kho rượu của nhà ta nữa, Kiều gia có thể dựa vào hai cái kho lớn này mà làm cho tửu lâu lớn như vậy, con dâu mở cửa ra, mẹ chồng nàng dâu chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?”
Nữ nhân nghiến răng nói những lời này, nếu không phải vì Đinh Lan là nghĩa nữ của ngự sử, bà ta đã sớm sai bà v.ú phá cửa lôi nàng ta ra đánh cho một trận rồi.
Trong nhà này chưa từng có ai dám chống đối bà ta.
Chỉ là bây giờ, dù bà ta có tức giận đến mấy cũng phải đè nén xuống, lão gia đang muốn mở rộng kinh doanh tửu lâu đến kinh thành, làm thương nhân cung cấp rượu cống cho hoàng cung.
Đây chính là một miếng mỡ béo ngậy, vòng vo tam quốc tiêu hết mười vạn lượng vàng mới ôm được đùi của Ngự sử đại nhân, chịu chút ấm ức này thì có là gì.
Đến lúc đó đứng vững ở kinh thành, cả nhà bọn họ sẽ chuyển đến sống dưới chân thiên tử, rời khỏi thành trấn này.
Cho nên bây giờ bà ta nhất định phải nhẫn nhịn, cho dù Đinh Lan có làm ầm ĩ đến trời sập, bà ta cũng phải cắt thịt đắp vào cho nàng ta.
“Ồ?” Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cùng nhìn về phía cái hộp trong tay bà vú, xem ra trong cái hộp này có không ít bảo bối.
Tô Mặc lục tìm trong không gian, cuối cùng tìm được một cái hộp có kích thước gần giống, nàng đưa cho Trần Thiếu Khanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-251.html.]
“Sư huynh, làm phiền huynh rồi.”
Tô Mặc cười xấu xa.
Trần Thiếu Khanh nhận lấy, đi đến bên bà vú, đẩy bà ta ra một cái, sau đó giật lấy cái khay, Tô Mặc nhanh chóng vén khăn lụa đỏ lên, Trần Thiếu Khanh đặt hộp vào khay, sau đó lại phủ khăn lụa đỏ lên, rồi đưa khay cho bà vú.
Bà v.ú bị đẩy loạng choạng, may mà có một nha hoàn bên cạnh đỡ bà ta, bà ta sợ hãi nhìn xung quanh, trong lòng rất khó hiểu: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy, ta suýt ngã, chẳng lẽ là do tuổi già sinh bệnh gì rồi sao?”
“Trương ma ma, bà làm sao vậy, cẩn thận đừng làm hỏng hộp.” Nữ nhân nhìn vẻ hoảng hốt của Trương ma ma, không hài lòng quở trách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương ma ma nhìn khay, vội vàng ôm chặt lấy rồi lại phủ khăn lụa đỏ lên, cười gượng: “Nguy hiểm quá, suýt nữa là nô tỳ làm hỏng mất...”
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cầm lấy hộp, mở ra lấy hết các loại khế ước bên trong, chia chìa khóa thành hai phần, hai người chia nhau hành động, sau đó gặp nhau ở cửa.
Tô Mặc nhìn vào thẻ gỗ trên chìa khóa đầu tiên, vừa khéo chính là chìa khóa kho rượu mà Kiều gia dựa vào đó để sinh tồn, tìm vị trí kho trên bản đồ, ở một nơi dưới lòng đất trong hậu viện, Tô Mặc mở cửa, lấy đèn pin từ không gian, đi vào.
Bên trong rất lớn, xem ra nửa phủ đệ của Kiều gia này đều bị khoét rỗng, dùng để chứa rượu.
Hàng nghìn vò rượu đều được niêm phong bằng bùn, trên đó dán nhãn màu đỏ, ghi năm và tên, Tô Mặc không hứng thú với rượu nhưng sư phụ thì hứng thú, nghĩ đến đây, Tô Mặc vung tay, thu hết toàn bộ rượu vào không gian.
Nàng vỗ tay, rất hài lòng: “Lần này sư phụ có rượu uống rồi.”
Ra khỏi kho rượu, Tô Mặc lại khóa cửa kho, theo số thứ tự, nàng lần lượt dọn sạch từng gian phòng trong Kiều gia.