Nói xong, Tô Mặc dùng sức quất một roi vào m.ô.n.g ngựa của Trần Thiếu Khanh, con ngựa đau đớn, tung vó chạy về hướng Thanh thành.
“Mọi người đói rồi thì tạm ăn chút lương khô, uống vài ngụm nước đi.” Lão Lý nhìn đám người có vẻ mệt mỏi, lại lên tiếng nói.
Lúc này có thị vệ xuống ngựa, lấy lương khô trong xe ra, bắt đầu chia cho mọi người.
Mỗi người một chiếc bánh đen, mấy người một bầu nước.
Tình huống đặc biệt, ai cũng đừng chê ai.
“Không được rồi, thật sự không đi nổi nữa.” Một nữ tử vừa đi vừa ngồi phịch xuống đất, nàng ta liên tục khoát tay: “Để bọn họ g.i.ế.c ta đi, dù sao ta cũng không sống nổi nữa.”
Có người thấy nàng ta như vậy, cũng ngồi xuống theo.
“Lý ca, xem ra bọn họ thật sự không đi nổi nữa rồi, hay là nghỉ một lát.”
Lão Lý rất bất lực, chỉ có thể gật đầu.
“Ngươi đi mở hết gông cho bọn họ đi, trời tối đen như mực bọn họ cũng không chạy thoát được.”
Lão Lý phân phó.
Có thị vệ đi lên mở gông cho những phạm nhân lưu đày đang đi bộ này.
Ngoại trừ những nam nhân Tô gia.
Mọi người đều mệt mỏi, một đường này đã đi mất hai ba canh giờ, mấy nữ nhân dứt khoát nằm thẳng xuống đất, sau đó còn nhai bánh đen trong miệng.
Đi mệt quá, ăn gì cũng thấy ngon.
Ngồi xe một đường, Tô phu nhân cũng muốn xuống xe duỗi chân, bà vịn tay Tô Bân và Tô Quân xuống xe.
Tiếp theo Trần Tú cũng đỡ Tô Thành xuống xe.
Tô Côn và Tô Lâm cũng muốn xuống xe nhưng Chương Tử Yên lại ôm chặt hai đứa, nói gì cũng không cho chúng nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-243.html.]
Nàng ta thực sự sợ hãi.
“Ngươi không xuống, sát thủ vẫn có thể xông vào, nếu không có người khác thì ra tay càng dễ dàng hơn.” Tử Thần nói xong cũng xuống xe đi.
“Ngươi chờ một chút, ta cũng xuống!” Chương Tử Yên nghe xong toàn thân run rẩy, nàng ta sợ hãi vô cùng, cũng ôm hai hài tử xuống xe theo.
Ánh mắt nàng ta đảo quanh, đang tìm kiếm.
Nam nhân tự xưng sẽ đưa nàng ta đi sao mãi không xuất hiện, chẳng phải bây giờ hắn ta nên qua an ủi mình sao?
Đây chính là một cơ hội thể hiện tốt như vậy.
Tô Côn và Tô Lâm đã sớm đi tìm ca ca chơi, Trần Tú đang xoa bóp vai cho Tô phu nhân, hai người nhỏ giọng nói gì đó, Tô phu nhân còn liên tục gật đầu.
Tử Thần không biết đã đi đâu mất, Chương Tử Yên cố ý tìm một gốc cây rồi đứng sau đó, nàng ta đang chờ Khương Đại Sơn đến an ủi mình.
Bây giờ nàng ta cảm thấy mình vô cùng cô đơn, thực sự rất cần có người đến an ủi.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy bóng dáng hắn ta.
Chương Tử Yên không muốn tiếp tục chờ đợi vô ích như vậy nữa, nàng ta quyết định đi tìm hắn ta.
Nàng ta cần sự giúp đỡ của hắn ta.
“Phu nhân, ta muốn qua bên kia đi tiểu.” Chương Tử Yên chỉ vào bóng đen không xa nói.
“Đi nhanh về nhanh, đừng có lạc mất.” Tô phu nhân gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chương Tử Yên vội vàng chạy về phía đó nhưng chạy được một nửa, nàng ta đã rẽ ngoặt, đi về phía cuối đoàn người.
Tô Mặc ẩn thân lặng lẽ đi theo nàng ta, nàng thu ngựa vào không gian, vẫn luôn đứng bên cạnh Tô gia, thấy Chương đột nhiên rẽ ngoặt, liền đoán rằng nữ nhân này có chuyện.
Nàng không nhanh không chậm đi theo, vì nàng biết nữ nhân này cũng không đi nhanh được.
Chương Tử Yên hoảng hốt tìm kiếm Khương Đại Sơn, cuối cùng phát hiện ra hắn ta sau một gốc cây.
Hắn ta đang ăn một chiếc bánh màn thầu trắng, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.