“Nếu các ngươi không muốn đi cũng được, thấy những tên sát thủ vừa rồi không, chúng không g.i.ế.c được người của chúng ta, chắc chắn sẽ còn người khác tiếp tục truy sát, vừa hay các ngươi ở đây chặn lại, lão Lý ta ở đây cảm ơn các ngươi.”
Lão Lý nói xong liền chắp tay với họ.
“Ôi ~ sát thủ?”
Hơn mười nữ tử lập tức biến sắc, chạy theo như một cơn gió, sợ rằng bọn họ sẽ bị bỏ rơi.
“Chúng ta đi như vậy, sáng mai có thể đến Thanh thành rồi, đến lúc đó các ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt.” Lão Lý thấy lời mình nói có tác dụng, không khỏi cười đắc ý, sau đó lại bắt đầu an ủi họ.
Vẻ mặt Khương Đại Sơn nặng trĩu tâm tư, hắn ta cũng đã biết chuyện sát thủ đến ám sát Chương Tử Yên.
Hai tên sát thủ đó võ công cao cường nhưng lại bị cao thủ ám khí diệt khẩu.
Xem ra vị tiểu phu nhân này không hề tầm thường.
Hắn ta bắt đầu do dự, may mà mình không đưa nàng ta đi một mình, nếu chỉ có hai người họ trên đường thì chắc chắn mình cũng không sống nổi.
Nữ nhân này rốt cuộc có kẻ thù lợi hại nào nhất định muốn lấy mạng nàng ta vậy?
Không được, hắn ta không thể vì một nữ nhân mà mất mạng, không đáng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nữ nhân thì có nhiều nhưng mạng thì chỉ có một.
Nghĩ thông suốt điều này, hắn ta đi đến chỗ lão Lý nói: “Lý ca, hay là giao việc mua sắm cho người khác đi, dạo này ta hơi đau bụng, định đến thành mua thuốc rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”
Lão Lý nghe xong, nhìn hắn ta đầy ẩn ý: “Nếu vậy, đến thành thì ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nói xong còn đưa tay vỗ vai hắn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-242.html.]
Đội ngũ tăng tốc.
Trời cũng càng lúc càng tối.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cưỡi ngựa luôn đi theo phía sau rất xa.
“Sư huynh, xem ra Tam di nương đã cản trở đến ai rồi.” Tô Mặc cười nhạt: “Nếu không, một người như nàng ta thì đáng gì mà phải ám sát rầm rộ như vậy chứ?
“Đúng vậy, ta đoán là người này sẽ không từ bỏ đâu, nhất định sẽ tiếp tục ra tay.” Trần Thiếu Khanh gật đầu tán thưởng.
“Có thể không quan tâm đến nàng ta nhưng nếu làm hại đến nương và các huynh đệ của ta thì ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Tô Mặc lạnh lùng nói.
“Nhưng kiểu ám sát này, ai biết sẽ gây thương vong cho ai chứ? Cách duy nhất là tìm ra kẻ chủ mưu, cắt đứt ý đồ của hắn ta.” Trần Thiếu Khanh nói xong, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tô Mặc.
“Ý của sư huynh là chúng ta đến thành trước để tìm người này?” Tô Mặc dò hỏi.
“Như vậy, không cần chúng ta, ta đi là được.” Trần Thiếu Khanh cười nói: “Xong việc này, rồi dò hỏi xem ở đâu có đồ ăn ngon đồ chơi hay, đến lúc đó sư huynh sẽ dẫn muội đi.”
Tô Mặc bĩu môi: “Thôi đi, nửa đêm thế này làm sao huynh làm được nhiều chuyện như vậy? Chẳng phải đã nghe Lý thị vệ nói rồi sao, sáng mai là đến nơi rồi.”
Trần Thiếu Khanh nhướng mày, có chút ngượng ngùng cười khan hai tiếng.
“Nhưng mà cách này của sư huynh cũng không tệ, trước tiên đi tìm kẻ chủ mưu này, nếu không nương và các huynh đệ của ta lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, cho dù đến thành rồi vào đại lao, cũng không an toàn.”
Tô Mặc thấy sư huynh vẽ bánh không thành, có vẻ hơi ngượng ngùng, sau đó Tô Mặc kể cho hắn nghe về tình hình nhà Tam di nương ở Thanh thành.
“Được, vậy ta đi dò la trước.”
“Vậy thì làm phiền sư huynh đi dò la tình hình trước.”