Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:21:31
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhi tử! Vừa rồi các con đi đâu, làm nương sợ muốn chết!” Chương Tử Yên đứng thẳng người ôm chầm lấy hai nhi tử, khóc nức nở.

“Khóc! Khóc mãi! Sao ngươi chỉ biết khóc, con không về thì khóc, về rồi vẫn khóc, Chương Tử Yên, ngươi có phải được nuôi lớn bằng nước mắt không? Hốc mắt nông thế, ngoài khóc ra thì chẳng biết làm gì, không biết lão gia nhìn trúng ngươi ở điểm nào?” Tô phu nhân lạnh lùng quát.

“Vừa rồi các con đi đâu?” Tô phu nhân xuống xe, vuốt ve đầu hai hài tử nhẹ giọng hỏi, giọng điệu và ngữ khí của bà hoàn toàn khác so với khi nói chuyện với Chương Tử Yên.

“Dạ, chúng con cũng không biết là nơi nào? Sư phụ giao chúng con cho một người không nhìn thấy, chúng con đến một nơi không nhìn thấy, ở đó rất vui!” Mắt Tô Côn sáng lên vẻ phấn khích, cố gắng kể rõ ràng lại chuyện vừa xảy ra.

“Đúng vậy!” Tô Lâm cũng phụ họa, vội vàng gật đầu.

Nhưng càng nói mọi người càng thấy mơ hồ.

“Người không nhìn thấy? Nơi không nhìn thấy?” Tô phu nhân lẩm bẩm, bà đưa tay áp lên trán của chúng, hình như cũng không sốt?

Sao hai đứa lại nói linh tinh thế này?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, Tô Bân và Tô Quân cũng chạy đến: “Nương! Bắt được hai tên xấu rồi!”

Hai đứa đều phấn khích reo lên.

“Thật sao? Bắt được rồi sao? Vậy Tử Thần thì sao? Có nhìn thấy không?” Tô phu nhân vội vàng hỏi.

Tô Bân không khỏi sửng sốt, ôi!

Đúng rồi, sư phụ đâu?

Sao không thấy nàng ấy?

Hắn nhìn đệ đệ mình nhưng Tô Quân lắc đầu như trống bỏi: “Không thấy! Không thấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-239.html.]

Tô phu nhân sốt ruột: “Các con đi đâu vậy, ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm!”

Huynh đệ Tô Bân vội vàng quay đầu định chạy về nhưng vừa quay người lại, đã thấy lão Lý và mấy tên thị vệ áp giải hai tên áo đen đi tới.

Phía sau xa xa có một nữ nhân dáng người mảnh mai đi theo, không phải chính là sư phụ sao?

Hai người vội vàng chạy tới: “Sư phụ, người không sao chứ?”

“Nếu có chuyện thì còn về được sao?” Tử Thần nói xong liền vẫy tay với bọn họ, sau đó đi về phía xe.

“Không ổn! Chúng muốn cắn lưỡi tự sát!” Lão Lý đột nhiên nhìn hai tên áo đen và kinh hô.

Lão Lý tiến lên đá một cước vào mỗi tên, đá chúng ngã lăn ra đất, lập tức có thị vệ tiến lên nhét cành cây vào miệng chúng và trói lại, tránh chúng tự sát lần nữa.

“Các ngươi là ai, tại sao lại muốn ám sát Tử Thần cô nương?” Lão Lý đi tới túm lấy tóc một tên và hỏi.

Tên đó nghe xong, trong mắt lập tức hiện lên vẻ bối rối, hắn ta nhìn Tử Thần rồi lại nhìn lão Lý, miệng ư ử, dường như muốn nói gì đó.

Lão Lý buông tay chỉ vào hắn ta: “Được, ta nới lỏng miệng ngươi, nếu ngươi còn muốn c.h.ế.t nữa, ta sẽ đánh nát miệng ngươi, cắt từng miếng thịt của ngươi ra, không để ngươi c.h.ế.t một cách thoải mái, không tin thì ngươi cứ thử xem.”

Nói xong, hắn tháo thanh gỗ trong miệng tên đó ra, tên áo đen thở hổn hển, vừa thở đều lại, hắn ta liền ngẩng đầu hỏi: “Ngươi... không phải...” Hắn ta chưa kịp nói hết lời, chỉ nghe “Vút.” một tiếng, một phi tiêu bay vào miệng hắn ta, hắn ta trợn trừng mắt, miệng phun máu, ngã xuống đất chết.

Tên còn lại thấy hắn ta chết, sợ đến chân mềm nhũn như sàng: “... tha mạng... tha mạng...”

Sau đó ngã gục xuống đất, không còn hơi thở.

“Lý ca, cả hai tên đều c.h.ế.t rồi!” Có thị vệ tiến lên, sờ hơi thở của hai tên, sau đó đứng dậy nói với lão Lý.

“To gan thật, dám g.i.ế.c người ngay trước mắt chúng ta! Đuổi theo~” Lão Lý tức giận.

Loading...