Chương Tử Yên này quả nhiên vô dụng, gặp chuyện thì ngoài khóc ra chẳng biết làm gì.
Lão gia đúng là mắt mù rồi, lại đi thích cái gối thêu hoa này?
“Tiểu phu nhân, người đừng lo, ta sẽ đi bế hài tử về cho người ngay! Đừng lo lắng quá!” Giọng của Khương thị vệ rất ôn nhu an ủi, trong mắt hắn ta tràn đầy ánh nhìn yêu thương, nếu không có người khác trong xe, hắn ta nhất định sẽ ôm nữ nhân đang khóc như mưa này lên mà an ủi thật tốt.
“Được! Ngươi mau đi đu! Mau đi đi!” Chương Tử Yên cũng chẳng còn để ý gì nữa, thậm chí còn đưa tay đẩy Khương Đại Sơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Đại Sơn toàn thân tê dại, hắn ta không nhịn được dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của Chương Tử Yên, động tác vừa nhẹ nhàng vừa mờ ám.
Mặc dù chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt nhưng không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Tô phu nhân.
Tô phu nhân dùng giọng điệu lạnh như băng nói: “Khương thị vệ! Khương thị vệ! Vất vả rồi!”
Khương Đại Sơn như bừng tỉnh, lập tức hoàn hồn, gật đầu với Tô phu nhân, sau đó thúc ngựa phi về phía đông.
Tử Thần bế hai hài tử chạy được vài bước thì bắt đầu thở hổn hển, nàng ấy tức đến nỗi muốn chửi thề.
Xuyên không mà không có không gian, không có võ công cũng đành nhưng thân thể này thực sự không có sức, đúng là một cô nương yếu đuối.
“Sư phụ, đưa hài tử cho con.”
Bên tai nàng ấy đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo của một cô nương.
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt, sao giờ mới tới?” Tử Thần mắng, đột nhiên một đôi bàn tay nhỏ bé đón lấy hai hài tử, sau đó Tô Mặc nhanh chóng đưa chúng vào không gian của mình.
“Sư huynh, huynh đưa sư phụ vào không gian của huynh, ở đây giao cho ta.” Tô Mặc nói với Trần Thiếu Khanh vừa chạy tới.
“Không gian! Không gian! Sao mọi người đều có, còn ta thì không có gì hết?” Tử Thần gào lên một cách cáu kỉnh.
Trần Thiếu Khanh bất lực xoa xoa trán.
Sư phụ nổi giận thật vô lý, không có không gian, có thể trách hắn và sư muội sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-238.html.]
“Sư phụ, đồ nhi đưa người vào trước, đợi Mặc Mặc xử lý bọn chúng xong, người ra ngoài mắng tiếp có được không?” Trần Thiếu Khanh khuyên nhủ.
“Mắng chứ! Mắng chứ...” Tử Thần vừa nói vừa biến mất vào trong không gian cùng Trần Thiếu Khanh.
Vừa sắp xếp ổn thỏa, hai tên bịt mặt cũng theo đó mà đến.
Tô Mặc ẩn thân lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn chúng.
“Này! Quái lạ thật, rõ ràng thấy chạy về phía này, sao lại không thấy đâu rồi?”
“Đúng vậy, người đâu?”
Hai tên cầm d.a.o trên tay, đi vòng quanh tìm kiếm.
Tô Mặc tùy tiện lấy một cái gậy từ trong không gian, dùng sức đánh vào chân của hai tên.
“Á!”
“Ầm.” Hai tên quỳ xuống đất, một tên ngã sấp mặt.
Hai tên ngã lăn ra một cách khó hiểu, nhịn đau vừa định đứng dậy, đột nhiên cảm thấy đầu gối lại đau nhói, chúng lại ngã ầm xuống đất.
Lúc này, lão Lý dẫn người chạy đến, Tô Mặc liền dừng tay, đứng sang một bên.
Lão Lý và các thị vệ không tốn chút sức lực nào đã bắt được hai tên áo đen, trói chặt chúng lại.
Nghe nói đã bắt được kẻ xấu, Chương Tử Yên không nhịn được nữa, nhân Tô phu nhân không chú ý liền nhảy xuống xe nhưng thật khéo, lại dẫm phải một hòn đá, chân trượt một cái, lập tức bị trẹo chân.
Nàng ta ngã xuống đất, mãi một lúc sau mới nhịn đau bò dậy, đột nhiên hai bàn tay nhỏ xuất hiện trước mặt nàng ta.
“Nương!”
“Nương!”
Nàng ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là hai nhi tử Tô Côn và Tô Lâm của nàng ta.