Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:21:27
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn thực sự không để ý.

Lúc này đột nhiên có một cơn gió thổi qua, thổi bay rèm xe lên, Tử Thần ôm hai hài tử đang bị hai người núp sau gò đất ven đường nhìn thấy.

“Chương Tử Yên trẻ trung xinh đẹp, còn có hai nhi tử, hẳn là người đó rồi.”

“Đúng vậy, người mà gia chủ muốn tìm chính là nàng ta.”

Hai tên bịt mặt xác nhận xong, trao đổi ánh mắt, lập tức bay ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chúng hành động nhanh nhẹn, nhanh chóng, mũi chân chạm xuống đất vài cái đã đến bên cạnh cỗ xe ngựa đang lao nhanh.

Một tên nhào lộn, chui qua cửa sổ vào xe, trong xe một tiếng kinh hô.

“Bảo vệ nương!” Tô Bân hét với Tô Quân, hai người dùng thân mình che chắn cho nương thật chặt ở phía sau nhưng bên cửa sổ kia cũng có một tên bịt mặt áo đen bay vào.

Chỉ thấy hai tên này cầm đao sáng loáng cùng lúc đ.â.m về phía Tử Thần còn chưa kịp đẩy hai hài tử ra.

“Sư phụ, cẩn thận!” Tô Bân kinh hô một tiếng, hắn không ngờ sư phụ lại là mục tiêu của bọn chúng.

Tử Thần quả thực rất bình tĩnh, hai hài tử trong lòng nàng ấy đều bị dọa ngây người, nàng ấy mỗi tay bế một đứa, xoay người, bay từ trong xe ra ngoài.

Hai tên bịt mặt không khỏi ngẩn người, nữ nhân này biết võ công?

Hơn nữa võ công còn rất lợi hại!

Gia chủ chưa từng nhắc đến!

Hai người không kịp nghĩ nhiều, liền nhảy ra khỏi xe đuổi theo Tử Thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-237.html.]

Chương Tử Yên đã bị dọa ngây người mới hoàn hồn, nàng ta ngã phịch xuống xe, nước mắt tuôn trào: “Con ta, con ta!”

Người đánh xe cũng vội chạy đi báo cho lão Lý, Tô Bân và Tô Quân cũng cầm cung tên nhảy xuống xe.

Tô Thành cũng muốn đi theo, bị Tô phu nhân giữ lại: “Con đừng ra ngoài, không giúp được gì, còn phải có người chăm sóc con.”

Tô Thành nghe xong mặt đầy xấu hổ, đúng là vậy, hắn cái gì cũng không biết, ra ngoài thật sự không giúp được gì.

Lý thị vệ nghe vậy, vội vàng dẫn người cưỡi ngựa chạy tới.

“Bọn chúng đi về phía bên kia, mau đi cứu Tử Thần.” Tô phu nhân chỉ tay về phía đông kêu lên.

“Mấy người ở lại, những người còn lại theo ta!” Lý thị vệ ra lệnh.

Tô phu nhân nhìn lão Lý dẫn người đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phu nhân, những người này là ai, tại sao họ lại muốn g.i.ế.c Tử Thần cô nương?” Mặt Trần Tú đầy vẻ bối rối hỏi.

Tô phu nhân lắc đầu, bà làm sao biết được tại sao.

“Con ta! Con ta ơi!” Chương Tử Yên đột nhiên đứng dậy định nhảy khỏi xe.

“Đứng lại!” Tô phu nhân gầm lên với nàng ta: “Ngươi đi thì giúp được gì chứ, chỉ thêm phiền phức, khiến người có thể cứu bọn họ phải mất công cứu ngươi, ngươi sống hơn hai mươi tuổi rồi mà không hiểu chút đạo lý này sao!”

Chương Tử Yên quả nhiên đứng sững tại chỗ, nàng ta ngây người đứng đó như khúc gỗ, đột nhiên hai chân mềm nhũn quỳ xuống trong xe, rồi ôm mặt khóc “Hu hu.”

“Tiểu phu nhân! Tiểu phu nhân, có chuyện gì vậy?” Khương Đại Sơn đột nhiên xách quần chạy tới, vừa rồi hắn ta đi tìm chỗ vắng vẻ để đi tiểu, vừa trở về đã nghe tin này, lập tức chạy đến xe ngựa Tô gia.

“Bọn họ... bọn họ muốn giết... hai nhi tử của ta!” Chương Tử Yên khóc đến nỗi nấc lên từng hồi, nói không thành lời.

“Giết con người á? Mục tiêu của hai người đó rõ ràng là Tử Thần cô nương, chỉ là tình cờ hai hài tử ở trong lòng nàng ấy, lúc đó tình hình khẩn cấp, nàng ấy không kịp đặt trẻ xuống, đành phải bế theo chạy.” Tô phu nhân lạnh lùng nói.

Loading...