Tô gia vừa chuẩn bị lên xe thì đột nhiên có hai nam nhân từ đâu đó bên cạnh xông ra: “Phịch.” một tiếng quỳ xuống giữa đường lớn.
Họ hướng mặt về phía Thanh thành, quỳ thẳng tắp trên mặt đất.
Người trẻ tuổi còn không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “May mà đi đường tắt, cha, chúng ta đuổi kịp rồi, bệnh của mẫu thân con được cứu rồi.”
Nam nhân trung niên cũng kích động gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy! Cuối cùng cũng đuổi kịp rồi.”
Mọi người đều nhìn về phía hai người họ, không biết họ quỳ ở đây rốt cuộc là muốn làm gì.
Tô Mặc khoanh tay đứng trên đường lớn nhìn về phía xa.
Không lâu sau, một cỗ xe ngựa lớn sang trọng lao về phía này.
“Hai người mau đứng dậy, xe ngựa đến rồi.” Tô phu nhân tốt bụng nhắc nhở họ.
“Chúng ta đang đợi thần y, không thể đứng dậy.” Nam nhân trẻ tuổi nói lớn.
Ồ, hóa ra trong cỗ xe ngựa này chở một vị thần y.
Cuối cùng mọi người cũng hiểu ra.
Lúc này người đánh xe cũng nhìn thấy hai người trên mặt đất, lớn tiếng quát họ: “Mau tránh ra! Cút đi!”
Lời nói ngang ngược lại rất ngạo mạn.
Nhưng hai cha con họ lại kiên quyết như đã quyết định, quỳ thẳng tắp giữa đường, đồng thời còn dang rộng cánh tay, ý tứ rất rõ ràng, họ muốn ép xe ngựa dừng lại.
Người đánh xe từ xa đã giảm tốc độ, quay đầu lại như đang nói gì đó với người trong xe.
Hai cha con mừng rỡ nhìn nhau, họ cảm thấy mọi chuyện đã có hy vọng.
Nhưng Tô Mặc lại không nghĩ như vậy, vì nàng nhìn thấy trên mặt người đánh xe thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn ta giơ roi trong tay lên, nheo mắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-230.html.]
Không ổn! Hắn ta định tăng tốc!
Tô Mặc thầm kêu lên một tiếng.
Quả nhiên, người đánh xe hét lớn với họ: “Muốn sống thì mau cút đi, trong xe là thần y chữa bệnh cho bệ hạ, nếu chậm trễ, mạng chó của các ngươi sẽ không còn!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ồ! Chữa bệnh cho cẩu Hoàng Đế!
Lần này Tô Mặc nghe rõ rồi.
“Xin thần y đại nhân bắt mạch cho mẫu thân của ta, kê đơn thuốc, cứu mẫu thân của ta với.”
Nam nhân trẻ tuổi nói lớn.
“Đúng vậy, thê tử ta đã được đưa đến đây, đang nằm trên mặt đất đằng kia.” Mặt nam nhân trung niên đầy vẻ cầu xin: “Sẽ không làm mất nhiều thời gian của thần y đâu, xin Dương thần y hãy cứu giúp.”
“Đi qua đó!” Một tiếng gầm thấp phát ra từ trong xe.
Những người khác không nghe rõ nhưng Tô Mặc có thính lực phi thường nên nghe rất rõ ràng.
Người đánh xe giơ cao roi: “Bốp.” một tiếng quất vào lưng ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, sau đó như được cởi trói phi thẳng về phía hai người đng quỳ trên mặt đất.
“Á! Hai người mau đứng dậy! Mau đứng dậy đi!” Tô gia lo lắng hét lớn với họ.
Nhưng hai người này lại nhắm mắt, thân hình như đóng đinh trên đường, không nhúc nhích.
Bọn họ đã không còn đường lui, để chữa bệnh cho người nhà, để đuổi kịp cầu xin thần y chữa bệnh, bọn họ đã bán cả nhà cửa đất đai, toàn bộ gia sản đều đã dốc hết vào đây.
Hôm nay bọn họ nhất định phải cầu xin được thần y, nếu không người bệnh chỉ còn đường chết.
Cỗ xe như điên lao về phía họ, nhìn thấy hai người sắp bị ngựa giẫm chết, đột nhiên chân ngựa như bị chặt đứt, hai chân trước quỵ xuống.
Cỗ xe lập tức bị lật, hai người trong xe lăn ra ngoài như quả bóng, một người trông giống thần y, vừa vặn nằm sấp trước mặt hai cha con.
Ông ta ngã chúi đầu xuống đất, khuôn mặt dài ngoằng cắm vào bùn, tạo thành một cái hố trên mặt đất.