Nhưng Tử Thần lại từ chối Tô Côn và Tô Lâm, nói rằng bọn trẻ còn nhỏ, đợi vài năm nữa rồi hãy nói.
Tô Côn nghe xong buồn bã muốn khóc, Tô Lâm cũng kéo vạt áo của mẫu thân không ngừng chu môi.
Chương Tử Yên ôm hai nhi tử, tức giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng, nàng ta cảm thấy Tử Thần đang cố tình gây khó dễ với mình.
“Chờ đấy, đến Thanh thành, ta sẽ xử lý các ngươi một thể.” Chương Tử Yên nghiến răng trong lòng độc ác nghĩ.
“Tiểu hài tử còn nhỏ, luyện cái này sợ rằng sẽ làm chúng bị thương, Tử Thần cô nương nghĩ rất chu đáo.”
Tô phu nhân thấy nàng ta ôm con không nói gì, liền nhàn nhạt nói.
“Phu nhân nói đúng.” Chương Tử Yên ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo, nhẹ giọng đáp.
“Được rồi, cơm đã xong chưa, chúng ta bắt đầu ăn cơm, các vị quan gia không ngại thì cùng ăn nhé.” Tô phu nhân nói với lão Lý và những người khác.
“Ồ, chúng ta đã ăn rồi, các vị cứ ăn đi.” Lão Lý nhìn đống thú săn như núi nhỏ trên mặt đất, trong lòng thở dài.
Quả nhiên là đại hộ xuất thân từ tướng môn, cách hành sự quả thực khác biệt.
“Có cần giúp đỡ không? Khi nào về ta sẽ bảo Khương thị vệ đến giúp các vị xử lý nhé?” Lão Lý nói.
“Không cần đâu, chúng ta đã học được rồi, tự chúng ta sẽ xử lý, đúng rồi, cái này, còn cái này nữa, Lý thị vệ cầm đi, cải thiện bữa ăn cho các vị quan gia.” Tô phu nhân nói, bảo Tô Bân tùy tiện chọn vài thứ trên mặt đất đưa cho Lý thị vệ.
Lý thị vệ cũng không khách sáo, Tô gia đã giúp đỡ mình và các huynh đệ rất nhiều, bây giờ hắn đã không coi người Tô gia là tội phạm lưu đày nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-229.html.]
Bây giờ từ tận đáy lòng hắn đã có một sự kính trọng đối với họ.
“Ái chà, Lý ca, tối nay chúng ta lại được cải thiện bữa ăn rồi sao?” Những thị vệ còn lại thấy đồ ăn trong tay lão Lý, đều lộ vẻ mừng rỡ: “Con thỏ này béo quá, chúng ta nướng ăn đi.”
Mọi người bắt đầu bàn bạc về cách giải quyết con thỏ béo này.
Tô gia bắt đầu ăn cơm, Trần Tú xắn tay áo, định múc cơm cho mọi người, Tô phu nhân lại ngăn nàng ấy lại: “Tam di nương, người đến múc cơm cho mọi người đi, trong ba chúng ta thì ngươi là người nhỏ tuổi nhất, hầu hạ mọi người, đương nhiên là việc của ngươi, ngươi nhớ chứ?”
Chương Tử Yên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng cơm này đều là do ta nấu.”
“Đó là việc ngươi nên làm, ngươi không có ở đây, đương nhiên là của Trần Tú nhưng bây giờ ngươi đã theo Tô gia thì đó là việc của ngươi, tất cả mọi việc đều là của ngươi.”
Giọng nói của Tô phu nhân càng thêm lạnh lùng, bà muốn xem Chương Tử Yên còn có thể nhẫn nhịn đến bao giờ, mới có thể lộ nguyên hình.
Chương Tử Yên mặt mày tối sầm nhưng rất nhanh, nàng ta lại bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng cười nói: “Phu nhân nói rất đúng, ta đều nhớ rồi.”
Trong ngôi nhà này, nàng ta cảm thấy mình đã phải cúi đầu xuống tận bụi đất, không có chút địa vị và tôn nghiêm nào.
Cứ ở thêm một ngày với họ, nàng ta e rằng sẽ mất đi một năm tuổi thọ, nàng ta không muốn nhẫn nhịn thêm một ngày nào nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì chậm trễ một chút nên Tô gia ăn cơm nhanh hơn ngày thường rất nhiều, chưa đến một nén nhang đã ăn xong gần hết.
“Mọi người chuẩn bị lên đường.” Lão Lý thấy Tô gia đã ăn xong, lập tức lên ngựa hét lớn.
Tô phu nhân bảo hai nhi tử để số thú săn còn lại lên xe, định buổi tối có thời gian sẽ xử lý.