Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:20:55
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mọi người nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, chúng ta phải đi rồi, hôm nay đã chậm trễ quá lâu rồi, phải nhanh lên.” Giọng nói to lớn của Lý thị vệ lại vang lên trong đám người.

Tô Mặc vội vàng nhảy xuống xe, nàng đứng sang một bên nhìn mọi người Tô gia lần lượt lên xe, đoàn người bắt đầu tiến lên, nàng mới quay người đi tìm ngựa của mình.

“Lộc cộc lộc cộc...” Trần Thiếu Khanh cười híp mắt dắt hai con ngựa đi tới, sau đó ném cho nàng một sợi dây cương: “Làm tốt lắm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư huynh, huynh nhìn thấy hết rồi sao?” Tô Mặc bĩu môi nói: “Ta còn tưởng huynh ngủ một mạch đến sáng chứ.”

“Thuốc trong không gian của muội đều đã được ta tưới nước linh tuyền lại một lần rồi, vừa rồi ta cũng sắp xếp lại kho của muội ta rồi, sao có thể ngủ được?”

“Cảm ơn sư huynh, sư huynh và sư phụ là những người tốt với Tô Mặc nhất trên đời.”“ Tô Mặc cười rạng rỡ.

Qua khỏi Mã Pha là đến địa phận của Thanh thành, người ta nói rằng con dốc này là ranh giới phân chia hai mùa.

Bên này dốc là cuối thu, bên kia dốc thì đã là đầu đông từ lâu, dưới dốc thậm chí còn có từng đợt tuyết rơi.

“Lạnh quá!”

“Đông c.h.ế.t mất!”

Trong đám người bị lưu đày, liên tục vang lên những tiếng kêu như vậy.

Đặc biệt là hơn mười cô nương của Yên Vũ lâu, vốn đã mặc quần áo mỏng manh, đi một đường, quần áo đã rách nát tả tơi, gió thổi qua qua những lỗ thủng là lạnh buốt thấu da thịt.

Trước mặt bọn họ là xe ngựa của Tô gia, có mấy người khôn ngoan thì bám sát phía sau xe ngựa, như vậy ít nhất cũng có thể che được gió.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-223.html.]

“Đều là tội nhân bị lưu đày, tại sao Tô gia lại được ngồi trong xe ấm áp, còn chúng ta thì phải chịu rét ở đây, đặc biệt là Tử Thần đã hại chúng ta, ả ta lại được ngồi trong xe, thật không biết đi đâu để nói lý nữa?”

“Đúng vậy, chúng ta còn bị ả ta liên lụy, ả ta thì như bà hoàng ngồi trong xe hưởng thụ, còn chúng ta thì rét run như con cháu nhà nghèo, hắt xì...”

Vài người ở phía sau vừa phàn nàn vừa hắt hơi liên tục vì lạnh.

Tử Thần dựa vào xe, công lực của nàng ấy đã mất nhưng thính lực siêu phàm thì vẫn còn.

Nàng ấy nghe rõ mồn một những lời phàn nàn của những người đó.

Khóe miệng nàng ấy thoáng hiện một nụ cười lạnh, lũ tiện nhân này đúng là giả tạo.

“Phu nhân, hình như nhiều hơn mấy bộ quần áo bông.” Trần Tú đang lục tìm quần áo trong cái bao lớn mà Tôn Hằng tặng, bọn trẻ đều kêu lạnh, Tô phu nhân bảo nàng ấy lục tìm, lấy hết quần áo có thể mặc được ra cho mọi người mặc.

“Phu nhân, dưới quần áo bông còn có than và lò sưởi tay.” Trần Tú lại kinh ngạc nói: “Tôn đại nhân đúng là chu đáo.”

Nàng ấy lấy từng cái lò sưởi tay ra, mỗi nhà hai cái, còn thừa ra một cái, nàng ấy đưa cho Tử Thần.

Tử Thần không nhận, mà trực tiếp đưa cho Tô Bân: “Đốt lên.”

Tô Bân lạnh lùng liếc nàng ấy một cái, sao mặt mũi nữ nhân này lại dày như vậy, mặc dù nương của hắn nhận nàng ấy làm nghĩa nữ nhưng nàng ấy cũng không nên coi mình là người trong nhà như vậy.

Tô Bân và Tô Quân lấy lò sưởi tay ra, cho than vào, dùng que châm lửa, sau đó đưa cho mẫu thân và Nhị di nương, cuối cùng đưa cho Tam di nương và Tử Thần.

Tử Thần thản nhiên nhận lấy, chỉ gật đầu, không nói một lời cảm ơn, rồi ôm lấy lò sưởi tay lại lim dim mắt nghỉ ngơi.

Loading...