Dù sao thì bọn họ cũng là những kẻ làm chuyện xấu trước.
“Thế nào ư, theo luật pháp của Ly quốc thì phải làm sao thì làm vậy, những người các ngươi coi như đã có chỗ rồi, sau này cứ chờ mà ăn cơm tù, ước chừng không được mười năm tám năm thì đừng hòng ra ngoài.” Giọng điệu Lão Lý rất bình thản, hắn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Nương, con không muốn ngồi tù.”
“Con ơi, chúng ta không thể đi ăn cơm tù được, cơm ở đó không ngon đâu.”
Ngay lập tức tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.
“Đều tại Thuận Tử ngươi, vừa rồi người ta cho năm lượng bạc, sao ngươi không đồng ý?”
“Đúng vậy, ngươi xem đã mất cơ hội tốt rồi.”
Mọi người đều bắt đầu đổ lỗi cho tên tráng hán cầm đầu là Thuận Tử.
“Ta còn không phải là muốn đòi thêm vài lượng bạc sao, còn không phải là vì mọi người sao?” Thuận Tử nhíu mày, vẻ mặt buồn bã, sao có thể trách hắn ta được, hắn ta nào biết được mọi chuyện đột nhiên lại thành ra như vậy chứ?
Lão Lý đoán chừng cũng đến lúc rồi, mới chậm rãi nói: “Thôi được rồi, mọi người đều không dễ dàng, năm lượng bạc trả lại cho mọi người nhưng mọi người nhất định phải ký cho ta một thứ, vậy là xong chuyện.”
“Thứ gì? Cho bạc thì ký gì cũng được.” Ánh mắt của mấy chục tên lưu manh lại sáng lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nửa canh giờ sau, lão Lý cầm tờ giấy mà mọi người ký đưa cho Khương Đại Sơn: “Cái này cho ngươi, sau này chúng ta không nợ nhau nữa.”
Khương Đại Sơn nhận lấy xem kỹ thì ra là thư tha thứ của gia đình người đã c.h.ế.t tối qua, đại khái ý nói rằng cái c.h.ế.t của người nhà họ hoàn toàn là ngoài ý muốn, không liên quan đến người khác.
“Đa tạ Lý ca, đa tạ.” Khương Đại Sơn nhìn tờ thư tha thứ, thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-222.html.]
Nghe lão Lý nói không nợ nhau nữa thì cũng thấy không sao, dù sao thì hắn ta cũng sắp đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Một tên thị vệ đi tới nói: “Lý thị vệ, tên thư sinh kia đã trở lại.”
Lão Lý có chút kinh ngạc: “Sao lại trở về?”
“Đột nhiên trở về, mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, hắn đột nhiên xuất hiện ở phía sau đội ngũ.” Thị vệ cũng ngơ ngác.
Tên thư sinh kia đột nhiên mất tích, rồi lại đột nhiên trở về, thực sự không thể giải thích được.
“Đột nhiên cái gì, có phải là do bổn cô nương ta làm không?” Tô Mặc lấy một miếng thịt bò khô bỏ vào miệng, rồi thầm nghĩ.
Vừa rồi nàng trèo lên cây, lặng lẽ cắt đứt sợi dây thừng, sau đó nhanh chóng kéo Lương Sinh vào không gian của mình.
Lương Sinh vào trong đó, sợ đến mức ngất đi, mãi đến khi Tô Mặc đưa hắn trở lại phía sau đội ngũ, hắn mới dần tỉnh lại.
Tô Mặc đưa cho hắn một bình nước linh tuyền, sau đó đi về phía trước tìm xe ngựa của Tô gia.
Trên xe ngựa không có ai, mọi người đều ở bên dưới chờ Lý thị vệ cứu người trở về, vì vậy Tô Mặc đổi nước linh tuyền rất thuận lợi.
Nàng đặt bình nước linh tuyền của mình xuống, sau đó lấy đi bình nước của Tô gia.
Nhìn đồ ăn mà Tôn Hằng đưa cho Tô gia, Tô Mặc lại lấy thêm một ít lương thực và thịt từ không gian ra rồi lặng lẽ bỏ vào.
Sau đó, nàng tìm trong kho ra một ít than và lò sưởi tay rồi đặt vào dưới cùng của cái bao lớn mà Tôn Hằng tặng.
Nàng còn thêm vào đó mấy bộ quần áo bông nữa rồi để chung với những thứ mà Tôn Hằng tặng.
“Này, Lý thị vệ đã tìm thấy người rồi, tốt quá.” Trần Tú ở bên xe kêu lên.