Lão Lý đã hạ quyết tâm, lấy hết tiền tích cóp nhiều năm của mình ra bồi thường cho những người này, để giải quyết chuyện này.
Sau này hắn nghĩ sẽ không còn nợ Khương Đại Sơn ân tình này nữa.
Nghe nói có bạc, có người bắt đầu động lòng, dù sao những ngày tháng chạy nạn này cũng không dễ chịu, vừa đói vừa lạnh, hài tử và người già đều không chịu nổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không được! Giết người phải đền mạng! Chúng ta muốn hắn!” Gã tráng hán thấy lão Lý đang cố gắng bảo vệ Khương Đại Sơn, hắn ta khẳng định vẫn có thể moi được nhiều lợi ích hơn nữa.
Vì vậy, hắn ta ra hiệu cho mọi người, bảo họ đừng lên tiếng.
Lúc này, Tô Mặc đã nhảy lên cây, nàng lặng lẽ tiến về phía Lương Sinh đang bị trói.
Cứu người xong, xem đám lưu manh này còn lấy cớ gì để làm khó Lý thị vệ.
Lương Sinh bị treo lơ lửng, sắp ngất đi rồi, hắn cảm thấy cánh tay như sắp đứt lìa, cả người vừa đau vừa lạnh, ý thức của hắn dần trở nên không rõ ràng.
“Đừng nhúc nhích!” Một giọng nói rất nhỏ và nhẹ vang lên bên tai hắn.
Hắn cố gắng mở mắt ra, phát hiện không có ai, hắn khẳng định mình đã bị ảo giác.
Hắn lại nhắm mắt lại, cảm thấy sợi dây thừng trên cổ tay bắt đầu nới lỏng, có vẻ như có người ở bên cạnh mình.
Hắn lại mở mắt ra nhưng vẫn không thấy gì, hắn thở dài, nghĩ rằng mình sắp không xong rồi, sao lại xuất hiện ảo thanh, ảo giác?
Lão Lý và đám người này vẫn đang giằng co, hai bên đều không chịu nhượng bộ.
Số bạc này đã là toàn bộ gia sản của lão Lý, hắn thực sự không thể lấy ra thêm được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-221.html.]
Nhưng gã tráng hán cứ nghĩ rằng có thể moi thêm được chút nào hay chút đó, dù chỉ thêm hai ba lượng cũng được.
“Ôi chao! Các ngươi xem, người đó biến mất rồi.” Một tên lưu manh chỉ vào cành cây trên đầu hét lớn.
Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên người vừa bị treo lơ lửng trên đó trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Là các ngươi, chắc chắn là các ngươi làm trò quỷ.” Gã tráng hán phát hiện mất con tin, có chút hoảng hốt.
Hắn ta rất hối hận, giá mà lúc nãy đồng ý với điều kiện của lão Lý thì tốt rồi.
“Người đâu? Các ngươi giấu người đi đâu rồi? Nói cho các ngươi biết, nếu không tìm được người, đừng nói là không đòi được bạc, mà tất cả các ngươi đều phải vào ngồi tù!” Lão Lý lớn tiếng gào lên với bọn họ.
“Rõ ràng là các ngươi cứu người đi, các ngươi còn ở đây giả vờ, được rồi, được rồi, mỗi nhà năm lượng thì năm lượng, mau đưa đây!” Gã tráng hán đưa tay ra nói.
“Hừ! Người đã không còn, các ngươi còn dám đòi bạc của bản thị vệ, mặt mũi các ngươi đúng là dày hơn cả tường thành.” Lý thị vệ nói xong hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho các thị vệ khác.
Vài tên thị vệ cầm đao lớn tiến về phía bọn họ.
Trong đám lưu manh có một hài tử năm sáu tuổi chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ hãi khóc “Oa oa.”
Những hài tử lớn hơn nghe thấy tiếng khóc, cũng bắt đầu khóc và la hét.
“Chúng ta không cần bạc nữa, chỉ cầu xin các người tha cho chúng ta!” Có người ôm con bắt đầu lùi về phía sau.
“Không đưa bạc thì các ngươi nghĩ có thể đi sao?” Giọng lão Lý càng thêm lạnh lẽo, hoàn toàn khác với giọng thương lượng vừa rồi.
“Các ngươi g.i.ế.c người, còn muốn thế nào nữa?” Một bà lão đứng ra hỏi nhưng giọng nói của bà ta rõ ràng có chút yếu ớt.