“Ta liều mạng với các ngươi!” Người đó bị thương ở cánh tay càng thêm tức giận nhưng những người phía sau liều mạng ngăn hắn lại, mấy người dìu hắn chạy mất dạng.
Khương Đại Sơn còn muốn đuổi theo, bị lão Lý quát: “Không cần đuổi nữa, chúng ta cũng nên lên đường thôi.”
Giọng điệu của lão Lý cực kỳ lạnh lùng.
Đối với việc Khương Đại Sơn không bàn bạc với hắn mà ra tay g.i.ế.c người, hắn thực sự có ý kiến.
Bây giờ hắn là người đứng đầu đội này, đã xảy ra chuyện g.i.ế.c người, chẳng lẽ Khương Đại Sơn không nên hỏi hắn một câu sao?
Nhưng Khương Đại Sơn đã cứu mạng hắn, lần này hắn sẽ nhịn không truy cứu.
Nếu như cấp trên truy hỏi xuống, hắn nhất định sẽ gánh vác thay hắn ta.
Dọn dẹp xác chết, chôn cất qua loa, đội ngũ lại bắt đầu lên đường.
Lần này, Khương Đại Sơn quang minh chính đại đi theo bên cạnh xe ngựa Tô gia, hắn ta luôn lén lút liếc vào trong xe.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cưỡi ngựa đi theo, Tô Mặc nói với Trần Thiếu Khanh: “Tên Khương thị vệ này c.h.ặ.t đ.ầ.u những người đó, đây là đang thị uy với Tô gia, hắn ta đang nhắc nhở Tô gia đừng xen vào chuyện của người khác.”
“Tô Mặc, nàng nghĩ Tô phu nhân có thể chịu được bọn họ làm càn như vậy không?” Khóe môi đẹp của Trần Thiếu Khanh nở một nụ cười.
“Đương nhiên là không được rồi, nếu Tam di nương dám làm chuyện có lỗi với tướng quân, e rằng nương ta sẽ chặt nàng ta thành tám khúc!”
Tô Mặc chớp chớp mắt đoán già đoán non.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-216.html.]
“Khương Đại Sơn c.h.ặ.t đ.ầ.u người chính là vì mục đích này, hắn ta đang đe dọa Tô gia.” Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Xem ra hắn ta thực sự thích Tam di nương này của nàng.”
“Hắn ta thích cái rắm, hắn thích nữ nhân của người khác, đó là ăn trộm! Phi! Thứ không biết xấu hổ!” Tô Mặc nhổ một bãi nước bọt về phía đoàn người, khuôn mặt nhỏ như tạc băng, lạnh lẽo: “Nếu hắn dám nhòm ngó người Tô gia, trước tiên phải vượt qua được ải của ta.”
“Đúng! Phải vượt qua được ải của con hổ nhỏ này trước rồi hãy nói chuyện khác!” Trần Thiếu Khanh trêu chọc.
“Hổ nhỏ?” Câu nói này nhắc nhở Tô Mặc, nàng nhìn đoàn người đi xa dần, lại nhìn xung quanh không có ai, cưỡi ngựa nhảy vào không gian.
Trần Thiếu Khanh cười cười, vẫn là tính khí nóng nảy này, nghĩ một ra một, dù đã thay hình dạng, vẫn là đổi canh không đổi thuốc, vẫn là sư muội tinh nghịch hoạt bát như vậy.
Hắn cũng theo sát phía sau, cưỡi ngựa đi vào.
Những thứ được thu vào không gian, hắn và Tô Mặc đã sắp xếp ngăn nắp, phân loại, để vào các kho khác nhau.
Hơn nữa, cửa ra vào đều treo biển, muốn tìm thứ gì chỉ cần nhìn một cái là thấy.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo.” Tô Mặc vừa vào đã gọi lớn.
Vài con hổ nhỏ nghe thấy, ngoan ngoãn chạy đến bên nàng, Tô Mặc xuống ngựa, ôm con này, lại ôm con kia, dùng tay không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mại của chúng, những con hổ cũng thân thiết dùng đầu nhỏ cọ cọ nàng.
Trần Thiếu Khanh xuống ngựa bắt đầu làm việc, hắn phát hiện một khoảng đất trống lớn ở bờ bên kia của con sông, nghĩ rằng đất tốt như vậy để không cũng phí, không bằng trồng thứ gì đó.
“Sư huynh, chúng ta tìm sư phụ xin ít hạt giống thuốc, trồng một vườn thuốc!” Tô Mặc ôm Nhị Bảo, nói với Trần Thiếu Khanh.
“Hạt giống thuốc ta có nhiều lắm, cần gì phải xin sư phụ?” Nói rồi hắn lấy ra mấy cái hũ lớn từ không gian của mình, mở ra quả nhiên là đủ loại hạt giống thuốc.