Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:20:30
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói rồi chỉ vào Chương Tử Yên: “Từ giờ trở đi, vo gạo nấu cơm, xào rau đều là việc của ngươi, chúng ta dựa vào ngươi hầu hạ.”

Nói xong, kéo Trần Tú tìm một chỗ râm mát dưới gốc cây ngồi nghỉ.

Chương Tử Yên nhận lấy túi gạo, tức đến mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.

Nàng ta hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm!

Nàng ta đã hứa với Khương thị vệ, đến Thanh thành, nàng ta nhất định phải trốn, chỉ là không phải cùng Khương Đại Sơn, mà nàng ta phải đi tìm nam nhân tốt với nàng ta nhất.

Nàng ta tin rằng nam nhân đó nhất định sẽ đồng ý, bởi vì nàng ta có con bài tẩy!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Chương Tử Yên không khỏi nở một nụ cười đắc ý.

“Nương, con muốn uống nước.” Lúc này, Tô Lâm nhào vào chân nàng ta, có chút nũng nịu nói.

Tô Côn không nói hai lời, đưa bầu nước nhỏ đeo trên lưng cho đệ đệ, sau đó còn mở nút cho hắn, nhẹ nhàng nói: “Uống chậm thôi, đừng để bị sặc.”

Chương Tử Yên nhìn Tô Côn, thần sắc có chút mơ màng, quá giống hắn...

Đêm say rượu đó, hai người đã làm chuyện không nên làm.

Chương Tử Yên đang ngẩn người, đột nhiên cảm thấy xe ngựa khựng lại một tiếng rồi dừng hẳn.

Tô phu nhân đứng dậy: “Quan gia, có chuyện gì vậy?”

Người thị vệ đánh xe đáp: “Có nạn dân cướp đường, phía trước đã xảy ra tranh chấp.”

Tô phu nhân lẩm bẩm: “Nạn dân ở đâu ra?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-213.html.]

“Nghe nói là từ hai trấn Hắc Bạch Kỳ chạy trốn đến.” Thị vệ nói xong liền xuống xe, đi về phía trước.

Bên phía dẫn đầu, lão Lý dẫn theo mấy tên thị vệ đang xua đuổi những nạn dân vây quanh.

Những người này từ hai trấn Hắc Bạch Kỳ đi đến, phải vượt qua hai ngọn núi mới có thể đến đây, hơn nữa đường núi hiểm trở, vì hai trấn đã thất thủ, bọn họ chỉ có thể liều mạng chạy trốn trên con đường nguy hiểm này.

Đường đi gian nan, phía sau lại có quân truy đuổi, đến đây đã c.h.ế.t mất hơn một nửa số người.

Kiệt sức, lại đói lại mệt, thấy đoàn người này đi tới, bất kể lý lẽ gì cũng xông lên xin xỏ, nếu không sẽ chặn đường không cho đi.

Có người dứt khoát nằm lăn ra đất ăn vạ, làm ra vẻ vô lại.

Lão Lý cầm đao quát: “Chúng ta từ kinh thành đến đây áp giải trọng phạm của triều đình, nếu chậm trễ, các ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?”

“Dù sao chúng ta cũng phải chết, chân đất còn sợ gì chân đi giày?” Một nam nhân trung niên rách rưới trên mặt đất vừa vung tay vừa la hét.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xa xa, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ngồi trên lưng ngựa quan sát tình hình bên này.

Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng giận, xem ra có những người này đúng là không thể thương hại.

Đột nhiên, Trần Thiếu Khanh chỉ tay về phía xe ngựa Tô gia, phát hiện có mấy tên nạn dân tay cầm hung khí đang cúi người tiến về phía xe ngựa.

Những nữ tử của Yên Vũ lâu đứng phía sau nhưng lại như không thấy gì, quay đầu sang một bên, có người dứt khoát nhắm mắt dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.

“Lũ khốn nạn!” Tô Mặc lạnh lùng quát một tiếng, ẩn thân xuống ngựa, sau đó chạy nhanh về phía xe ngựa.

Trần Thiếu Khanh ở trên ngựa nhìn từ xa, hắn biết mấy tên ô hợp này, Tô Mặc đối phó với chúng thì thừa sức.

Có một thư sinh nhìn thấy, hắn ở phía sau hét lớn: “Tô phu nhân cẩn thận phía sau xe ngựa!”

“Ngươi là cái thá gì, xen vào chuyện người khác làm gì? Tô gia có nuôi ngươi ăn hay nuôi ngươi uống không? Hay là xe ngựa của họ cho ngươi ngồi?” Một nữ tử Yên Vũ lâu châm chọc hắn.

Loading...