“Một cái tát không kêu, ruồi không bâu vào trứng lành, quạ đậu trên lưng lợn...” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm nói một tràng dài.
Tô Mặc nhịn cười, nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn, đây có phải là vị sư huynh nghiêm túc của nàng không?
Là vị Trần Thiếu Khanh luôn nghiêm khắc đến đáng sợ sao?
“Nhìn gì vậy, ta lại tuấn mỹ hơn rồi à?” Trần Thiếu Khanh tự luyến sờ mặt mình, cười giả lả nhìn Tô Mặc.
Tô Mặc rùng mình, cảm thấy nổi hết cả da gà.
Hai người thong thả đi theo sau đoàn người, Tô Mặc không dám tùy tiện nói gì với Trần Thiếu Khanh nữa, vị sư huynh này không bình thường, đổi ngày khác nàng phải tìm cơ hội nói với sư phụ, hỏi xem sư huynh bị làm sao?
Xem có loại thuốc nào chữa được cho hắn không.
Lúc này, trong đầu Chương Tử Yên vẫn luôn nhớ lại lời Khương thị vệ nói với nàng ta trước khi lên xe: “Nếu tiểu phu nhân thực sự muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đến Thanh thành, chỉ cần tiểu phu nhân đồng ý đi bán da cùng ta, ta sẽ có cách đưa người đi.”
Đi cùng hắn ta?
Chương Tử Yên chưa từng nghĩ đến, nàng ta chưa từng để mắt đến nam nhân này nhưng nếu tìm cơ hội này để gặp được người đó ở Thanh thành, nàng ta có thể cân nhắc.
Hắn da trắng như tuyết, phong độ ngời ngời, mỗi khi nhìn thấy nàng ta đều nở nụ cười ấm áp, như gió xuân phả vào mặt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn chưa từng nói lớn tiếng với nàng ta, cũng chưa từng từ chối yêu cầu của nàng ta.
Đôi khi Chương Tử Yên cảm thấy cho dù nàng ta có muốn cả những vì sao trên trời, có lẽ nam nhân này cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-212.html.]
Nhưng phụ thân nàng ta là một lòng muốn leo cao, ôm đùi, căn bản không coi trọng một thương nhân thế gia như hắn.
Mặc dù nhà họ mở tửu lâu lớn nhất ở Thanh thành, là nhà giàu nhất Thanh thành nhưng cha nàng ta vẫn nhất quyết chia rẽ đôi uyên ương, ép buộc chia lìa họ, gả nàng ta cho Tô gia, làm Tam di nương của Đại tướng quân.
Bấy nhiêu năm, điều khiến nàng ta an ủi là nghe nói Kiều thiếu gia Kiều Uyển vẫn chưa cưới chính thất, chỉ có một tiểu thiếp.
Tô phu nhân nhìn Chương Tử Yên trầm ngâm không nói, càng khẳng định nữ nhân này có vấn đề.
Rõ ràng là khuôn mặt đang độ xuân thì, mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là đang nghĩ đến nam nhân.
Tô phu nhân hừ lạnh một tiếng, nếu muốn giấu thì tốt nhất là giấu cho kín kẽ, nếu để bà bắt được nữ nhân này làm điều gì có lỗi với lão tướng quân, bà tuyệt đối không tha.
Đoàn người đi hơn hai canh giờ, những nữ tử của Yên Vũ lâu than vãn liên hồi, kêu rên không ngớt.
Lão Lý nhìn mặt trời, vung tay nói: “Được rồi, tạm thời nghỉ ở đây đi, mọi người tự chuẩn bị cơm nước.”
Thế là xuống ngựa, buộc dây cương vào cây, rồi ra lệnh cho thị vệ đẩy xe phát gạo và nồi niêu xoong chảo cho mọi người.
Người Tô gia cũng lần lượt xuống xe, huynh đệ Tô Bân dẫn theo mấy đệ đệ bắt đầu nhóm bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Lúc này, thị vệ mang lương thực đến cho Tô gia, rõ ràng nhiều hơn trước một chút, mặc dù không thể ăn no căng bụng nhưng ít nhất cũng có thể ăn được no bảy tám phần.
Thực ra, người Tô gia có lương thực và thức ăn do Tôn Hằng cho nên ngày nào cũng ăn không tệ, so với những phạm nhân lưu đày khác thì tốt hơn nhiều.
Trần Tú nhận lấy, vừa định xắn tay áo bắt đầu làm thì Tô phu nhân nói: “Ngươi nghỉ đi, giao cho nàng ta.”