Đinh Lan là thê tử chưa cưới của hắn, nếu không phải gia đình gặp biến cố, có lẽ hắn đã cưới nàng ấy từ lâu rồi.
Nàng ấy thông minh lanh lợi, cười nói dịu dàng, hắn đã thích nàng ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng phụ thân nàng ấy chỉ là một viên quan nhỏ ở Ly thành, lương bổng bảy nghìn, có thể kết giao với Tô gia hoàn toàn là do tình cờ.
Tô Bân đã nhìn trúng tiểu thư mang theo thị nữ đi chơi ở hội chùa từ cái nhìn đầu tiên, hắn nhờ người điều tra tìm được Vu gia, địa vị của hai nhà chênh lệch quá lớn, lúc đầu Tô tướng quân và Tô phu nhân đều không đồng ý nhưng Tô Bân lại rất cố chấp, thề không cưới nàng không được, bất đắc dĩ Tô phu nhân và tướng quân Tô cũng chỉ đành chiều theo hắn.
Đã nói tốt là cuối năm sẽ cưới, không ngờ lại gặp phải kiếp nạn này.
Từ sau khi Tô gia xảy ra chuyện, Vu gia vẫn luôn không lộ mặt, nghe nói Vu tiểu thư đã được đưa về nhà ngoại ở Thanh thành.
Ngày kia sẽ đến Thanh thành rồi, lúc này trong lòng Tô Bân như sóng cuộn biển gầm, hắn vừa mong ngóng được gặp nàng ấy, lại vừa sợ mình mặc bộ quần áo tù nhân thảm hại này đi gặp nàng ấy.
Trằn trọc trở mình, đêm không thể ngủ, mãi đến nửa đêm, Tô Bân vẫn mở to mắt, không ngủ được.
“Bân nhi, lại đây.” Đột nhiên Tô phu nhân ở trong xe gọi hắn.
Tô Bân nghe xong sợ làm kinh động mấy đệ đệ đang ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía xe.
Thực ra không chỉ Tô Bân không ngủ, Tô gia còn có một người nữa cũng không ngủ, đó chính là Tam di nương Chương Tử Yên.
Vài nữ quyến đều ở trong xe nhưng nàng ta lại bị phu nhân sắp xếp ra ngoài, còn có thái độ của phu nhân đối với nàng ta hôm nay, nàng ta làm sao ngủ được.
Nàng ta tức muốn chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-209.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng ta hơi mở mắt, thấy Tô Bân bị phu nhân gọi vào xe, nàng ta hừ lạnh một tiếng, hẳn là Tô Bân đã bị Vu tiểu thư vứt bỏ từ lâu, hắn hẳn có thể cảm nhận được, chỉ là không muốn thừa nhận, vẫn còn ảo tưởng mà thôi.
Đáng đời!
Cô nương nào lại muốn gả cho một tên tội nhân bị lưu đày?
Người ta đều tránh còn không kịp, sao lại còn muốn tiến tới?
Nghĩ đến đây, nàng ta đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng ta thấy dưới gốc cây không xa có một bóng đen hình như đang vẫy tay với nàng ta.
Nàng ta tưởng mình hoa mắt, nheo mắt nhìn kỹ, quả nhiên là, chỉ là đen thui không nhìn rõ là người nào.
Tò mò thúc đẩy, nàng ta nhẹ nhàng gỡ cánh tay Tô Côn đang đặt trên người nàng ta ra, sau đó nhìn quanh bốn phía, xác định người Tô gia đều đã ngủ say, mới khom người đi về phía bóng đen.
Nàng ta vừa đến, một đôi bàn tay to đã kéo nàng ta ra sau gốc cây, nàng ta sợ đến mức suýt hét lên nhưng bàn tay to đã bịt miệng nàng ta lại, không cho nàng ta lên tiếng.
“Tiểu phu nhân, là ta, Khương Đại Sơn.”
Hắn ta nói xong buông tay ra, Chương Tử Yên thở phào nhẹ nhõm: “Là Khương thị vệ à, có chuyện gì không?”
Khương Đại Sơn nhìn chằm chằm nàng ta: “Bây giờ tiểu phu nhân hẳn là không được thoải mái, ta nguyện giúp người, chỉ không biết tiểu phu nhân thấy ta thế nào?”
Hắn ta thẳng thắn mở lời, lúc này không thể nói nhiều lời vô nghĩa, nếu không sẽ bị người khác phát hiện bất cứ lúc nào.
“Khương thị vệ... Ngươi... Có ý gì?” Chương Tử Yên lắp bắp, mặt đỏ bừng.