“Không sao, chúng ta cùng học.” Trần Tú xắn tay áo lại, bắt đầu học làm, lão Lý phái một thị vệ xuất thân là thợ săn đến tận tay dạy họ cách xử lý lông thú.
Chương Tử Yên thấy Tô phu nhân trừng mắt nhìn mình ở phía sau, nàng ta cũng chỉ có thể xắn tay áo lên giúp.
Thị vệ thấy nàng ta có vẻ lúng túng, cười nói: “Phu nhân, hay là để ta làm.”
Chương Tử Yên cười nhẹ: “Vậy thì làm phiền đại ca rồi.”
Giọng nàng ta nhẹ nhàng mềm mại, mấy thị vệ còn độc thân nghe xong suýt ngất xỉu.
Hắn không nhịn được liếc nhìn Chương Tử Yên thêm một cái, nữ nhân này mặc dù mặc quần áo tù nhân nhưng vẫn không giấu được vẻ dịu dàng của nữ tử, khiến người ta cảm thấy chỉ có thể nâng niu trong lòng bàn tay, dường như gió thổi cũng sẽ bị thương.
“Chương di nương, ngươi lại lười biếng nữa rồi? Chẳng lẽ tam phòng các ngươi không muốn dùng tiền bán da hổ này sao?” Tô phu nhân thấy nàng ta đứng ngây ra, lại nổi giận.
Nữ nhân này dựa vào nhan sắc trẻ trung xinh đẹp theo hầu lão gia, ngoài việc thổi gió bên gối thì chẳng biết làm gì cả.
Thật sự là thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Nếu không phải thấy nàng ta sinh cho Tô gia hai nhi tử, có lẽ bà đã đuổi nữ nhân chỉ biết nói lời vô nghĩa này đi rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Muốn đi đâu thì đi!
“Chương Tử Yên, ngươi có thể so với Nhị di nương sao, ngoài việc kén ăn, gây chuyện, ngươi có thể bằng được Trần Tú ở điểm nào, được rồi, nếu không muốn làm, ngươi cứ đi đi, đi... muốn đi đâu thì đi?”
Tô phu nhân nhìn thấy nàng ta là tức, dáng vẻ yếu đuối không biết làm cho ai xem, chẳng lẽ muốn quyến rũ tên thị vệ từng làm thợ săn này sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-207.html.]
Nếu thực sự như vậy, bà tuyệt đối sẽ không giữ nàng ta lại.
Tên thị vệ từng làm thợ săn này tên là Khương Đại Sơn, cũng là một gã nam nhân chưa từng gần gũi với nữ nhân.
Hắn ta nghe Tô phu nhân nói Chương Tử Yên như vậy, vội vàng nói: “Là ta không cho nàng ấy làm, thực ra ta tự làm được, không cần hai vị phu nhân nhúng tay vào.”
“Không được! Nàng ta phải học cho biết, nếu không sau này gặp phải chuyện như vậy, còn có thể làm phiền quan gia ngài sao?”
Thấy Khương Đại Sơn lại cầu xin cho nàng ta, Tô phu nhân càng tức giận: “Ngươi đến làm sạch da! Xử lý không tốt, không được ăn cơm.”
Trên đường lưu đày này, mọi việc đều phải tự mình làm, còn trông chờ vào người khác thế nào được, bà nhất định phải bẻ gãy cái tính di nương tướng quân của Chương Tử Yên.
Chương Tử Yên bất đắc dĩ chỉ có thể bắt đầu làm việc, chưa được mấy lần, cánh tay nàng ta đã mỏi nhừ.
Nhưng Tô phu nhân lại bảo Khương Đại Sơn và Trần Tú dừng lại, chỉ để nàng ta làm một mình, nàng ta không còn cách nào, không dám nghỉ, chỉ có thể cắn răng tiếp tục làm việc.
Bên cạnh, Tô Bân và Tô Quân cùng mấy đệ đệ bắt đầu dựng nồi nấu cơm.
Nghe nói có thịt hổ để ăn, mấy hài tử đều rất hăng hái, chạy xuống gốc cây nhặt rất nhiều cành cây.
Có một số thức ăn và bánh bao có sẵn mà Tôn Hằng đưa, Tô Bân cho vào nồi hâm nóng, sau đó Trần Tú lại thử hầm một nồi thịt hổ, rất nhanh sau đó cơm đã chín.
Ngửi thấy mùi thơm, Chương Tử Yên không khỏi nuốt nước bọt nhưng Tô phu nhân lại lên tiếng: “Chúng ta ăn trước, Tam di nương, ngươi làm xong khi nào thì ăn khi đó.”
Nói xong, bà gọi mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.