Tô Côn, Tô Lâm và Tô Thành thỉnh thoảng còn đưa tay sờ lên người con hổ, lúc đầu chỉ khẽ chạm một ngón tay rồi nhanh chóng buông ra, thấy con hổ không phản ứng gì, chúng liền dùng ngón tay ấn mạnh xuống, vẫn không có động tĩnh, lần này chúng đã to gan hơn, đưa tay ra vuốt ve con hổ lớn.
Tô Bân nhìn mấy đệ đệ phấn khích nhưng lại có vẻ lo lắng.
“Bân nhi, con làm sao vậy? Có vẻ như có tâm sự?” Tô phu nhân nhận ra sự khác thường của nhi tử, nhẹ giọng hỏi.
“Nương, con... con vừa nhìn thấy trạng nguyên và Mặc Mặc!”
“Cái gì? Con nói gì?” Tô phu nhân tưởng mình nghe nhầm, lại lớn tiếng hỏi một câu.
Tiếng bà đột nhiên cao lên, khiến Trần Tú và Chương Tử Yên chú ý, họ đồng loạt nhìn về phía này.
Tô Bân thấy mọi người đều nhìn mình, có chút do dự.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô phu nhân nói: “Không sao, đều là người nhà, rốt cuộc vừa nãy con nói gì?”
“Không có gì, là con mắt hoa, chắc chắn là nhìn nhầm, vậy mà lại giống như nhìn thấy trạng nguyên và Mặc Mặc.”
Hắn lắc đầu, xoa xoa trán: “Nhất định là con nhìn nhầm.”
Tô phu nhân thở dài, xem ra nhi tử cũng nhớ muội muội rồi, chỉ là nhìn thấy trạng nguyên là sao?
Nhi tử không thể cũng nhớ trạng nguyên chứ?
Tử Thần co ro trong góc, nhắm mắt ngủ gật, từ khi lên xe, nàng ấy đã ngủ không biết chán, tỉnh dậy cũng chỉ là để ăn.
Trong xe ngựa của Tô gia, nàng ấy hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, đến nỗi Tô Bân hoàn toàn quên mất trong góc còn có một người ngoài.
“Giả cũng là thật, thật cũng là giả, giả giả thật thật, thật thật giả giả!” Nàng ấy đột nhiên nhắm mắt, miệng lẩm bẩm vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-206.html.]
Tô phu nhân liếc nàng ấy một cái: “Ừm, hài tử này nói mớ.”
Cuối cùng cũng đến lúc nghỉ ngơi, Tô Bân tranh xuống trước, cùng Tô Quân khiêng con hổ lớn trên xe xuống, họ phải xử lý con hổ, nếu không khi vào thành, một con hổ nguyên vẹn sẽ không bán được giá tốt.
Lão Lý phái hai thị vệ đến giúp, cùng nhau cẩn thận lột da hổ, sau đó cắt thịt thành từng miếng, tìm thị vệ mượn bình, cho muối vào ướp, lọc sạch xương hổ để lại.
Nhìn những thị vệ đang bận rộn, Tô phu nhân lấy hai bình thịt và vài khúc xương hổ tặng họ làm tiền công.
Mấy thị vệ liên tục xua tay: “Là các vị đã cứu mạng mọi người, đây đều là các vị nên nhận được.”
Tô phu nhân nhét vào tay họ: “Còn phải nhờ các vị chăm sóc suốt chặng đường này, giữ lại cải thiện chút đi.”
Lão Lý thấy vậy cười nói: “Đã là một phen ý tốt của Tô phu nhân, huynh đệ chúng ta xin nhận.”
Mấy thị vệ cảm ơn, rất vui vẻ khiêng thịt và xương lên xe.
“Chúng ta đánh được con hổ, tại sao lại phải cho không người khác, nhiều thịt như vậy phải được bao nhiêu bạc?” Chương Tử Yên đau lòng lẩm bẩm.
“Ngươi hiểu gì chứ?” Tô phu nhân lạnh lùng nói: “Con hổ do nhi tử ta đánh được, muốn cho ai là do ta quyết định, nếu ngươi không vừa mắt, cứ việc tách khỏi chúng ta.”
Chương Tử Yên lập tức im bặt, không dám nói gì nữa.
Tô phu nhân thấy nàng ta không lên tiếng, liền ra lệnh: “Xử lý da hổ này cho tốt, cất đi.”
Lão Lý biết họ muốn xử lý lông thú nên đã tặng một ít thuốc.
“Ta... đâu biết?” Chương Tử Yên nhìn đôi tay ngọc ngà của mình, nhỏ giọng nói.
“Không biết thì có thể học, không muốn học thì cút, Tô gia không nuôi kẻ vô dụng.” Tô phu nhân quát mắng nàng ta.
Đến nước này rồi, còn tưởng mình là di nương của phủ tướng quân sao?